Vân Thư tò mò mở rộng tờ giấy ra, cô nàng liếc mắt một cái đã nhận
ra đây là bản đồ vẽ thị trấn bát quái, hình dáng không khác biệt lắm so với
bản vẽ mặt phẳng trên bảng tuyên truyền ngoài trấn nhỏ, nhưng lại ngắn
gọn hơn một chút: "Đây không phải là bản đồ vẽ trấn nhỏ bát quái sao? Bà
vẽ cái này làm gì?"
"Không phải do tôi vẽ ra." Trầm Khê nói.
"Chẳng lẽ là?" Vân Thư rất nhanh đã kịp phản ứng, cô nàng vừa cẩn
thận nhìn bản đồ một lần nữa, vừa có chút không thể tin nói, "Đây là do Tô
Hàng vẽ ra lúc đang tìm bà sao?"
"Ừm, hắn vẽ đấy." Trầm Khê nói, "Nhìn thấy bức tranh này, tôi mới
biết được hắn đã tìm tôi bao lâu."
"Trời ạ." Vân Thư không thể tin nói, "Làm sao tôi đột nhiên cảm động
quá."
Không cần bất kỳ ngôn ngữ gì, chỉ cần tấm bản đồ này, đã có thể cảm
nhận được Tô Hàng tìm kiếm mình rất cẩn thận và gian khổ bao nhiêu, một
cái mê cung to như này, hắn vì tìm kiếm Trầm Khê, cho nên đều đã qua
mỗi một ngõ hẻm, giẫm qua mỗi một tảng đá xanh, cuối cùng vẽ ra được
một tấm bản đồ như này.
Trầm Khê cười không nói gì, tấm bản đồ này, là khi trở lại sân trong,
lúc Tô Hàng đang tắm rửa, Trầm Khê phát hiện ở trong túi áo của hắn, lúc
vừa mở ra, nước mắt của Trầm Khê liền không kìm được mà rơi xuống.
Cho nên nàng muốn giữ gìn nó, mỗi một đường nét trên tấm bản đồ này
đều là chặng đường Tô Hàng thổ lộ với cô.
"Ở gần chỗ ở của tôi có một tiệm ảnh đấy, chắc là có thể ép plastic
được, nếu không thì tôi lấy về giúp bà làm nhá?" Vân Thư đề nghị.