"Tý nữa anh đưa cái này cho mẹ tôi, liền nói là tôi giúp anh chọn đi."
Trầm Khê nói.
"Cảm ơn..." Tô Hàng không có ngốc, làm sao không hiểu dụng ý của
Trầm Khê, cô là đang giúp mình tranh thủ giành thiện cảm của Trầm phu
nhân đây mà. Thế nhưng tại sao cô ấy lại muốn làm như vậy, cô hi vọng
mình với người nhà cô ấy có quan hệ tốt hơn sao? Nghĩ tới đây, nội tâm Tô
Hàng có chút thấp thỏm, lại có chút kích động.
"Không khách sáo." Mặt Trầm Khê hơi cong cong, khi cô cười lên
trông đẹp cực kỳ.
Tô Hàng cảm giác nét mặt của mình sắp không kiềm chế được, hắn
vội cúi đầu nhìn về phía chậu hoa tron tay, lưng đầy cứng ngắc.
Trầm Khê trừng mắt nhìn kinh ngạc một hồi, cô không rõ bầu không
khí vừa nãy rất tốt tại sao lại biến thành lúng túng thế này. Cô cười xấu hổ
nói: "Chúng ta hãy lên đi."
"Được." Biểu cảm Tô Hàng bình thản sau lưng Trầm Khê, nhưng
trong nội tâm lại đem mình mắng gần chết.
Tô Hàng ngươi là cái đồ ngu ngốc, vừa rồi làm động tác như vậy,
không phải cố ý để Trầm Khê khó coi sao? Trầm Khê cười với ngươi sao
lại không dám nhìn? Ngươi cưới cô ấy về không phải hi vọng cô sẽ ở bên
cạnh ngươi sao?
"Đi thôi." Tô Hàng đang rất hối hận thì cũng rất nhanh hai người đã
đến cửa phòng bệnh của Trầm phu nhân, Trầm Khê nhắc nhở Tô Hàng một
chút, mới đưa tay gõ cửa.
Lúc cha Trầm thấy con gái mình cùng Tô Hàng bước vào, biểu cảm
đầu tiên là vui mừng sau đó có chút phức tạp: "Các con tại sao lại tới?"