HÃY TỎ TÌNH VỚI TA ĐI - Trang 440

Ánh mắt Tô Hàng tối sầm lại, biết Trầm Khê vẫn chưa nhớ ra gì cả:

"Cũng không có gì, chúng ta trở về thôi."

Trầm Khê thấy Tô Hàng nói xong câu đó liền cúi người cầm lấy chìa

khóa xe trên bàn, lại đi xách túi của mình, dáng vẻ như sẽ tan làm về nhà
ngay, cô tức khắc giận sôi máu. Lại là như thế, lại là như thế, tại sao lúc nào
cũng không chịu nói gì.

"Tô Hàng!" Ngọn lửa trong lòng Trầm Khê bốc lên.

Tô Hàng có chút kinh ngạc xoay người.

"Con thỏ bông này, ở đâu ra?" Trầm Khê hỏi.

Tô Hàng không hiểu tại sao Trầm Khê lại bỗng dưng tức giận, hắn do

dự một lát, vẫn trả lời đúng sự thật: "Là của em để lại chỗ anh."

"Em??" Trầm Khê nhìn nhìn con thỏ nhồi bông trong tay, lại hỏi, "Lúc

nào?"

"Ngày 21 tháng 8 năm 1997." Tô Hàng nói rất cụ thể.

Cái ngày 21 tháng 8 năm 1997 này sao lại nghe quen tai như vậy?

Mình đưa cho hắn? Tháng 8 năm 1997, khi đó mình mới hơn ba tuổi, hơn
ba tuổi...

"Em đưa cho anh ở đâu?" Trầm Khê cố thẳng lưng hỏi.

"Bệnh viện số 6 thành phố S." Tô Hàng nhỏ giọng khai báo.

Trầm Khê vụt một cái từ trên ghế đứng lên, cô có chút không thể tin

nổi nhìn Tô Hàng, một sự thật dễ liên tưởng đến nhất hiện ra trong đầu cô:
"Là anh? Anh trai nhỏ khi còn bé là anh?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.