Nhớ tới tối qua, cơ thể Trầm Khê lại bắt đầu đau nhức, người này
cũng không biết bị cái gì kích thích nữa, hôm qua cô vừa bước vào nhà liền
bị hắn khiêng thẳng về phòng, sau đó không ngừng muốn cô. Rất nhiều lần
Trầm Khê đã tưởng rằng cô sắp hi sinh anh dũng trên giường.
"Em muốn ăn cơm sáng trên phòng hay xuống dưới?" Tô Hàng dịu
dàng hỏi.
"Xuống dưới." Trầm Khê sắc mặt khó coi trả lời.
"Được." Tô Hàng có chút đau lòng nói, "Sắc mặt sao lại tái nhợt như
vậy, tối qua ngủ không ngon hả?"
Trầm Khê nhìn nam nhân bằng ánh mắt lạnh lẽo, ngủ có ngon hay
không chẳng lẽ anh không biết à?
"Để anh đỡ em đi xuống vậy."
Trầm Khê có chút không chịu nổi sự dịu dàng của người này, khiến cô
rất không quen: "Không cần, tôi rửa mặt xong sẽ xuống ngay."
Tô Hàng thấy Trầm Khê nói vậy cũng không ép cô nữa, hắn lại hôn
hôn lên mặt Trầm Khê: "Rửa mặt rồi kêu anh, anh đỡ em xuống lầu, em
hiện giờ không tiện lắm."
Trầm Khê sợ hãi nhìn về phía nam nhân, anh ta bị cái gì thế này, sao
lại thân mật với cô một cách tự nhiên như vậy, Trầm Khê gần như sắp nổi
hết cả da gà.
"Đinh."
Tô Hàng đang ở phòng khách chờ vợ triệu hoán nghe thấy tiếng âm
báo của di động, hắn mở ra xem, thấy là của Lý Thanh Viễn gửi, nội dung