HÈ CỦA CÔ BÉ MẤT GỐC - Trang 14

Khi Duy nắm tay tôi leo dốc vào động Hương Tích, tôi lại nhớ đến người

đó. Nhưng tôi không rút tay mình ra khỏi Duy như đã từng nhích người ra
xa anh hôm ở vũ trường. Tôi cần bàn tay Duy trong lúc này.

Chưa bao giờ tôi dám nghĩ sẽ có một ngày tôi và người đó tay trong tay.

Duy bóp chặt tay tôi, không phải anh chỉ muốn giúp tôi leo núi. Cái cách
nắm tay đó, tôi biết. Trước Duy cũng có nhiều người con trai nắm tay tôi và
cũng chỉ ở trong những trường hợp đại loại như tôi và Duy bây giờ. Chưa
bao giờ tôi thấy mình xúc động trước những va chạm như thế. Còn đứng
trước người đó, chỉ đứng trước thôi. Cảm nhận ánh mắt dịu dàng thân
thương, tôi đã gai người. Rồi tôi ngờ vực, biết người ta có gì với mình
không? Còn Duy, ngay từ giây phút đầu gặp mặt tôi đã linh cảm anh thích
mình. Rồi từ những câu tán tỉnh vụng về đến những lời nói đơn giản nhưng
thiết tha, tôi biết mình có phần nào mến Duy. Tiếc là chẳng bao giờ anh để
tôi nghĩ đến anh quá ba mươi phút. Anh vô tình làm gì đó hay nói gì đó
khiến tôi lại nghĩ đến người đó.

Có lần Duy chiếu vidéo cho tôi xem dạo anh qua Paris chơi. Anh thuyết

minh đâu là tháp Eiffel, đâu là đài phun nước. Tới đoạn có hình ảnh một
ngôi nhà thờ, anh bảo:

- Đây là nhà thờ Maria trong truyện "Thằng cụt" của Victor Hugo đó!

- Là nhà thờ Đức Bà trong truyện "Thằng gù" - Tôi ngao ngán - Sao anh

nói "cụt"?

- Anh không rõ thằng đó gù hay cụt nữa – Duy cười hiền lành - Chắc em

đúng, sinh viên văn chương mà!

Người đó cũng được qua Pháp, cũng đến Paris và cũng quay phim. Chiếu

cảnh nhà thờ Notre Dame de Paris, người đó còn giảng rõ nhà thờ xây dựng
theo lối kiến trúc gì nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.