cửa tươi cười duyên dáng, đẹp như một pho tượng La Mã để thu hút khách
hàng. Tôi không liên lạc với Hoài vì mang mặc cảm mình bị bạn bè gọi là
Lê Quốc Tùng (Lùng Quốc Tế) trong khi nó cao ráo. Và còn vì tôi vẫn đeo
nghiệp đèn sách nên thường "viêm màng túi", còn nó thì đã rủng rỉnh phủ
phê. Bạn bè lại còn nói chính Hoài mới có mặc cảm với tôi, tôi học lên cao,
rồi tiền đồ sẽ khả quan hơn, trong khi nó vẫn lông bông làm cái nghề không
có tương lai. Rốt cuộc, cả hai không thằng nào chủ động tìm đến nhau.
Tuy xa cách nhưng bản thân tôi luôn quý Hoài vì hai đứa không mâu
thuẫn gì ngoài những trò mặc cảm tự ti giữa những thằng con trai. Tết nào
về quê, tôi cũng ghé sang nhà nó chúc Tết. Hoài từ khi vào nghề người
mẫu, Tết nhiều sô diễn nên năm năm rồi nó không về quê. Ảnh của nó đang
diễn treo đầy nhà. Mẹ Hoài hãnh diện về thằng con bảnh trai lắm. Chị Hai
nó đôi khi nhìn tôi chép miệng: "Chỉ sợ thằng Hoài vô môi trường đó dễ sa
ngã, phải chi nó chịu học cho giỏi rồi tìm một nghề ăn chắc mặc bền như
em". Một lần tôi đi phiên dịch, dẫn khách nước ngoài vào vũ trường chỗ
Hoài làm. Trong tiếng nhạc dập muốn rách màng nhĩ, nó hét vào lỗ tai tôi:
"Chờ tao xong việc tìm chỗ ngồi chơi!". Bình thường, tôi hay về sớm, để
khách ở lại về sau, nhưng lần này, tôi cố chờ Hoài xong việc. Ba giờ sáng,
hai thằng về nhà trọ chỗ Hoài. Nó có được nơi tươm tất và tự do. Tôi biết,
hằng tháng Hoài vẫn gởi tiền về gia đình, nó còn giúp chị Hai vốn mở một
sạp hàng bán quần áo, vậy mà căn hộ nó ở cũng khá khang trang. Hoài lấy
rượu ngoại ra, cười hồn nhiên:
- Của khách uống dư, rồi của chủ cho, không tốn tiền mua! - Nó rủ tiếp -
Ngủ lại với tao, lâu lắm tao với mày mới có dịp.
Nhìn Hoài loay hoay thay khăn giường, tôi nhớ thời sinh viên hai thằng
lâm vào cảnh không nơi cư trú, có khi nằm chung chiếc giường đơn ọp ẹp,
nửa đêm nó đá tôi lọt sàn. Hoài cởi đồ, nằm lăn kềnh ra, vô tư chỉ lỗ thủng
vì sứt đường chỉ trên chỗ hiểm cái quần xà lỏn, cười.
- Đồ đạc, quần áo của tao người ta cho hết.