- Ặc...? Sư huynh, các ngươi nhìn ta làm gì?
Diệp Tiểu Diệp có chút không hiểu.
- Rõ ràng là tu vi của lão bản không bằng đối phương.
Vân Luyện nói.
- Tiểu sư muội không nhìn ra sao?
Đúng lúc này, Phương Khải móc ra một thanh trường kiếm được chế tác
tinh xảo có vỏ màu đen, nắm trong tay.
- Kiếm?
Không chỉ đạo sư khôi ngô tên là Lý Dương, mà tất cả mọi người xung
quanh đêu ngây người.
- Lúc trước đi dạo phố liền mua, không nghĩ tới lại có lúc phát huy tác
dụng.
Phương Khải nhìn trường kiếm trong tay, rồi nhìn về phía tên nam tử
khôi ngô phía trước, mở miệng nói:
- Ngươi tới trước sao?
Đúng lúc này, bỗng nhiên phía đối diện phát ra một trận cười to.
- Thanh kiếm này rất đẹp mắt a.
Diệp Tiểu Diệp nhìn thanh kiếm trong tay Phương Khải có vỏ như ngọc
đen, trên đó còn khắc tùng trúc tỉ mỉ, lại nhìn về Lý Dương ở đối diện
Phương Khải.
- Ánh mắt lão bản không tệ lắm, bọn hắn cưới cái gì?