HẸN EM NGÀY ĐÓ - Trang 132

- Không, ý tôi muốn nói là...: tôi có trở nên vững vàng hơn không? Tôi có
thể quen với cái chết của bệnh nhân không? Tôi có biết cách giữ khoảng
cách không?
- Không, chúng ta không thể quen với cái chết của bệnh nhân. Và cũng
chính vì cậu chấp nhận "không quá giữ khoảng cách" nên cậu vẫn là một
bác sĩ giỏi.
Trong vài giây, Elliott bị chấn động tới mức gần nổi da gà toàn thân. Chưa
bao giờ anh nhìn mọi sự việc dưới góc độ đó.
Rồi anh ý thức được rằng thời gian đang trôi qua dần và anh sẽ không có
được cơ hội để đặt ra tất cả các câu hỏi đang làm anh day dứt. Vì vậy, anh
quyết định đi vào trọng tâm:
- Tôi có con không?
- Một cô con gái.
- A... anh thốt lên mà không biết mình có nên vui mừng vì điều đó hay
không. Tôi có phải là một người cha tốt không?
- Tôi nghĩ là có.
- Còn Ilena? Cô ấy khoẻ chứ?
- Cậu đặt nhiều câu hỏi qúa.
- Tất nhiên ông nói thì dễ: ông có tất cả các câu trả lời.
- Giá mà đúng như thế thật...
Ông uống một ngụm bia rồi đến lượt ông rút một điếu Malboro từ trong túi
áo ra.
- Tôi trả ông bật lửa nhé? Elliott đề nghị và đưa ngọn lừa tử chiếc Zippo lại
gần điếu thuốc của ông bác sĩ già.
- Cậu có thể giữ nó. Dù sao đi nữa, một ngày nào đó nó cũng sẽ là của
cậu...
Từ cuối phòng, hai nhạc công đã quay sang chơi bài Yesterday của ban
nhạc Beatles. Một cơ hội để Elliott đề cập tới một chủ đề nhẹ nhàng hơn:
- Trong tương lai người ta nghe nhạc gì?
- Chẳng có gì khá hơn thứ này, người đối thoại với anh vừa đáp vừa đánh
chân theo nhịp nhạc.
- Họ có tái hợp không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.