HẸN EM NGÀY ĐÓ - Trang 161

Cho dù đã cố gắng để thay đổi, song anh bác sĩ trẻ vẫn sống trong lo sợ, lo
lắng đến cả những cử chỉ, hành động nhỏ nhất của Ilena và luôn ngóng chờ
bản sao của mình xuất hiện thêm một lần nữa.
Song ông ta vẫn không hề tới...
Vì thế, có những ngày, Elliott bắt đầu nghĩ rằng mình đã nằm mơ thấy toàn
bộ câu chuyện. Thế nếu những cuộc gặp đó chỉ tồn tại trong tâm trí anh thì
sao nhỉ? Suy cho cùng thì cũng chẳng phải là không thể: do quá căng thẳng,
ngày càng có nhiều người trở thành nạn nhân của sự khủng hoảng, những
giai đoạn bị quá tải bởi công việc khiến cho người ta bị lâm vào trạng thái
trầm cảm, thậm chí đến mức ý thức bị tách rời khỏi hiện thực. Có thể anh
cũng là nạn nhân của căn bệnh này chăng. Có thể từ giờ trở đi mọi việc đã
ổn định trở lại và câu chuyện này sớm muộn gì cũng chỉ còn là một kỷ
niệm không vui.
Anh muốn tin vào điều đó biết bao...

* * *

Mùa đông đã tới định cư ở San Francisco, đóng băng thành phố trong cái
lạnh và một màu xám chỉ được xua bớt bởi những ánh đèn trang trí cho lễ
Giáng sinh.
Vào buổi sáng 24 tháng Chạp đó, Elliott đến bệnh viện trong tâm trạng
phấn khởi. Đây là ca trực cuối cùng của anh trước kỳ nghỉ phép. Tối nay,
Ilena sẽ tới chỗ anh và ngày mai, họ sẽ cùng nhau đi Honolulu và có một
tuần lễ nhàn tản dưới những bóng dừa.
Trời còn chưa sáng hẳn khi một chiếc xe cứu thương lao vụt vào trong bãi
đậu xe của bệnh viện. Trên xe có một chiếc cáng và trên cáng là một cô gái
bị bỏng rất nặng.
Mọi chuyện bắt đầu khoảng nửa giờ trước, khi những người lính cứu hoả
được điều tới để dập tắt một cuộc hoả hoạn vừa mới bùng lên ở toà nhà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.