HẸN EM NGÀY ĐÓ - Trang 264

Matt ngồi xuống trước tấm bia mộ và bất động như vậy hồi lâu, những giọt
nước mắt thầm lặng rơi xuống mặt đất. Khi đã có tuổi, mắt ông đôi khi cứ
tự động giàn giụa nước mà ông chẳng có cách nào ngăn chúng lại.
Lúc đứng dậy, ông hét lên vừa bực bội và pha chút đùa cợt:
- Cậu là người đi trước, nhất định cậu phải giữ cho tớ một chỗ trên thiên
đàng đấy...
Ông chuẩn bị bỏ đi thì nhận ra phía sau mình có người:
- Chắc chú là Matt...
Ông quay người lại, ngạc nhiên vì ông chưa từng nghe thấy giọng nói này
bao giờ.
Một cô gái lọt thỏm người trong một chiếc áo măngtô dài màu đen đang
đứng trước mặt chú.
- Cháu là Angie, con gái của bố Elliott, cô vừa nói vừa chìa bàn tay ra.
- Matt Delluca, ông tự giới thiệu.
- Bố cháu đã báo trước với cháu rằng tới ngày tang lễ của bố, nhất định chú
sẽ là người nán lại lâu nhất bên mộ bố.
- Chúng tôi từng là bạn, Matt giải thích, gần như lúng túng. Bạn rất thân...
Ông bỏ lửng câu nói đó vài giây trước khi nói thêm:
- ... nhưng cách đây lâu rồi, trước khi cháu sinh ra.
Nhìn kỹ cô gái, Matt không khỏi giật mình vì cô giống Elliott vô cùng.
Angie đã thừa hưởng những đường nét hài hoà của bố, song không có
những nét lo lắng. Trông cô thanh thản, và mặc dù đau đớn, cô vẫn có dáng
vẻ của một người hạnh phúc.
- Bố cháu đã để lại cho chú thứ này, cô vừa nói vừa đưa cho ông một chiếc
túi bằng giấy bồi.
- Thế à? Ông ngạc nhiên nhận lấy cái gói.
Angie ngần ngừ rồi nói thêm:
- Một vài tuần trước khi qua đời, bố cháu có nói nếu một ngày nào đó cháu
gặp chuyện gì khó khăn...
- Thì sao? Matt hỏi như để động viên cô gái kết thúc một câu nói.
- Nếu cháu gặp điều gì phiền phức, cháu không phải băn khoăn gì khi đến
tìm chú.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.