HẸN EM NGÀY ĐÓ - Trang 8

thiếp đi, ông cẩn thận dùng dao mổ lật lớp thịt ở hàm trên của nó lên và kéo
dài ra để che lấp vết xẻ. Rồi cũng vẫn cẩn thận như vậy, ông tiếp tục tái tạo
lại đôi môi và trả lại cho cậu bé một nụ cười thực thụ.

· * *
·

Sau khi ca mổ kết thúc, vị bác sĩ bước ra ngoài và ngồi nán lại trên hiên nhà
đầy các mảnh tôn và những chiếc lá khô. Ca mổ đã kéo dài rất lâu. Ông hầu
như không chợp mắt từ hai ngày nay và cảm thấy sự mệt mỏi chỉ trong
chốc lát đã bắt kịp ông. Ông châm một điếu thuốc và nhìn quanh. Mưa đã
ngớt dần. Một khoảng trời đổ xuống một thứ ánh sáng chói chang với gam
màu chủ đạo là cam và tía.
Ông không hối hận vì đã ở lại. Mỗi năm, ông đều dành nhiều tuần lễ sang
châu Phi hoặc châu Á làm việc cho tổ chức Chữ Thập Đỏ. Những chuyến
công tác nhân đạo này không bao giờ để cho ông trở về nguyên vẹn, nhưng
chúng như trở thành một thứ gây nghiện, một cách để ông thoát ra khỏi
cuộc sống trơn tru của vị trưởng khoa trong một bệnh viện ở California.
Trong lúc dụi tắt điếu thuốc, ông cảm thấy sự có mặt của ai đó phía sau
lưng. Quay người lại, ông nhận ra người đàn ông nhiều tuổi đã bế đứa bé
khi chiếc trực thăng chuẩn bị cất cánh. Đó là một người gần như trưởng
làng. Trong bộ quần áo truyền thống, lưng ông hơi còng và khuôn mặt đầy
nếp nhăn. Thay cho lời chào, ông chắp hai tay đưa lên sát cằm, đầu ngẩng
cao và nhìn thẳng vào mắt vị bác sĩ. Rồi bằng một cái ngoắc tay ra hiệu,
ông mời bác sĩ theo vào trong nhà mình. Ông rót một ly rượu gạo mời bác
sĩ trước khi cất tiếng nói những lời đầu tiên:
- Tên nó là Lou-Nan.
Người bác sĩ đoán đó là tên của đứa bé và chỉ khẽ gật đầu.
- Cảm ơn ông đã trả lại khuôn mặt cho nó, ông già Campuchia nói thêm.
Vị bác sĩ phẫu thuật trân trọng đón nhận những lời cảm ơn, gần như lúng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.