HẸN GẶP LẠI TRÊN KIA - Trang 132

— Năm, - gã nói.
Đó là khoản đã thỏa thuận qua điện thoại. Tên Hy Lạp quay lưng định ra

về.

— Chờ đã! - Albert vừa chụp lấy tay áo hắn vừa kêu lên.
Poulos dừng lại, nhìn anh, vẻ lo lắng.
— Tôi cần nhiều hơn… - Albert thì thầm.
Anh dằn từng tiếng một cách thái quá, vừa nói vừa huơ tay (khi giao tiếp

với người lạ, anh thường nói như họ bị điếc vậy), Poulos nhíu đôi lông mày
sâu róm của mình.

— Mười hai, - Albert nói.
Rồi anh phô ra cả xấp tiền, nhưng anh không thể tiêu hết vì đó là những

gì anh còn lại để chống chọi trong gần ba tuần tới. Mắt Poulos sáng lên. Gã
giơ tay về phía Albert và gật đầu đồng ý.

— Mười hai. Ở đây nhé!
Gã đi ra.
— Không! - Albert ngăn lại.
Mùi hôi thối của nhà vệ sinh và viễn cảnh được rời khỏi cái góc chật

chội này, nơi anh cảm thấy nỗi lo sợ dâng lên trong lòng từng phút, từng
giây, giúp cho giọng điệu anh trở nên thuyết phục. Mẹo duy nhất của anh là
tìm cách đi cùng tên Hy Lạp.

Poulos lắc đầu từ chối.
— Được thôi, - Albert vừa nói vừa kiên quyết chặn ngang trước mặt hắn.
Tên Hy Lạp chộp lấy tay áo anh, đắn đo trong chốc lát. Albert khiến

người ta thương hại. Đôi khi, đó là sức mạnh của anh. Anh không cần phải
o ép nét mặt để ra vẻ thảm hại. Sau tám tháng sống cuộc sống thường dân,
anh vẫn luôn mặc quần áo của những anh lính giải ngũ. Lúc giải ngũ, anh
được chọn quần áo hoặc 52 quan. Anh chọn quần áo vì lúc ấy anh thấy
lạnh. Thực ra, Nhà nước bán lại cho cựu chiến binh những bộ quân phục cũ
được nhuộm lại một cách vội vàng. Buổi tối hôm đó, dưới trời mưa, thuốc
nhuộm đã bắt đầu chảy xuống. Những vệt dài của một kẻ hay sầu bi! Albert

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.