HẸN GẶP LẠI TRÊN KIA - Trang 330

— Tôi từ ngân hàng đến, - anh ngớ ngẩn nói.
Cô tròn xoe miệng. Dù không muốn, anh cũng đã tạo ra một hiệu ứng

nhỏ: ngân hàng cơ đấy.

— Cái này là đưa cho chủ tịch Péricourt, - anh nói thêm.
Và vì anh nhận thấy mình đang ra vẻ quan trọng, anh không thể không

nói rõ:

— Tôi phải đưa tận tay…
Chủ tịch Péricourt không ở nhà; cô gái đề nghị anh chờ ông ta về, cô mở

cửa phòng khách, Albert trở về với thực tại: có điên mới ở lại, vào đây đã
là…

— Không, không, cảm ơn.
Anh chìa tài liệu ra. Cả hai nhận ra là tập giấy ướt mồ hôi, Albert định

lau vào ống tay áo cho khô, hồ sơ rơi xuống đất, tất cả các tờ giấy vương
vãi tứ tung, ngay lập tức, cả hai bò lổm cổm, các bạn có thể hình dung cảnh
tượng đó…

Anh đã đi vào cuộc đời Pauline như vậy. Hai mươi lăm tuổi ư? Chắc

chưa đến thế. Không còn trinh tiết nhưng đoan trang. Cô đã mất người
chồng chưa cưới năm 1917, và từ đó, không có ai, cô khẳng định. Pauline
nói dối hay lắm. Với Albert, họ nhanh chóng động chạm nhau, nhưng cô
không muốn đi xa hơn, bởi với cô, đây là chuyện nghiêm túc. Cô thích
Albert vì anh có gương mặt ngây thơ, dễ khiến người khác mủi lòng. Anh
gợi lên nơi cô những khát khao mẫu tử, ngoài ra anh còn có một công việc
rất tốt, kế toán ngân hàng. Và vì anh quen biết các ông chủ, hẳn là một sự
nghiệp tươi đẹp đang chờ anh.

Cô không biết anh kiếm được bao nhiêu tiền, nhưng hẳn là dư dật bởi

ngay sau đó, anh mời cô đi ăn trong các nhà hàng rất ổn, không phải hạng
sang, nhưng ở đó món ăn rất ngon và khách toàn tầng lớp tư sản. Anh đi
taxi, ít nhất là khi đưa cô về. Anh cũng đưa cô đi xem kịch mà không cho
cô hay đây là lần đầu tiên anh đặt chân đến đó, mời cô đến Nhà hát kịch sau
khi nhờ Édouard tư vấn nhưng Pauline thích nhà hát ca nhạc hơn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.