HẸN GẶP LẠI TRÊN KIA - Trang 373

— Và Dampierre nữa. Và cả Pontaville-sur-Meuse. Em đã gọi khắp nơi,

không gặp hết mọi người nhưng em nghĩ tất cả các công trường của chúng
ta đã bị phong tỏa…

— Nhưng mà… ai phong tỏa?
— Tỉnh phong tỏa, nhưng người ta bảo là do trên lệnh xuống. Trước mỗi

nghĩa trang đều có một cảnh sát canh…

Henri cứng họng.
— Hiến binh ư? Thế này là thế quái nào!
— Đúng vậy, và có vẻ như thanh tra sắp đến. Trong khi chờ đợi, mọi

hoạt động phải ngừng lại.

Chuyện gì xảy ra vậy? Cái gã bất đắc chí ở Bộ chưa rút lại bản báo cáo

ư?

— Cậu bảo tất cả các công trình sao?
Thực ra, nhắc lại cũng vô ích, ông chủ của anh ta đã hiểu quá rõ. Nhưng

điều y chưa nắm được, đó là tầm quan trọng của vấn đề. Dupré liền hắng
giọng:

— Em cũng muốn nói với anh, thưa đại úy… Em sẽ vắng mặt vài ngày.
— Vào lúc này thì không được, ông bạn ạ. Tôi đang cần cậu.
Henri đã đưa ra câu trả lời phù hợp với những tình huống bình thường,

nhưng sự im lặng của Dupré không giống với thói câm lặng nhu mì thường
lệ. Bằng giọng rất quả quyết, cái giọng anh ta thường nói để ra lệnh cho các
đốc công, rõ ràng hơn, ít tôn kính hơn thường lệ, anh ta nói tiếp:

— Em phải về với gia đình. Em không biết sẽ ở lại bao lâu, anh biết

đấy…

Henri nhìn anh ta bằng ánh mắt nghiêm khắc của một nhà công nghiệp:

phản ứng của Dupré làm y sợ. Y hiểu rằng lần này tình thế nghiêm trọng
hơn y nghĩ, bởi vì Dupré không chờ y trả lời, chỉ gật đầu một cái rồi quay
ngoắt bỏ đi. Anh ta đã mang thông tin đến, nhiệm vụ đã xong. Dứt điểm.
Nếu là người khác chắc đã chửi anh ta một trận, nhưng Pradelle chỉ nghiến
răng. Y tự nhắc lại điều y tự nhủ nhiều lần trước đó: Y đã phạm phải sai

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.