HẸN HÒ THEO KIỂU CỦA EM - Trang 193

"Cảm ơn Chúa. Oh, cảm ơn Ngài." Nước mắt tràn trên mắt tôi. "Em vừa

mới nhận ra... Nó tóc vàng; nó gần cỡ với em; tên giết người có thể không
biết được về sự khác nhau giữa hai đứa em." Tôi thấy sợ vì mình chưa bao
giờ nghĩ đến điều ấy trước đây, và xem xét từ cái tai hoạ chết người mà tôi
đã biết này, Wyatt cũng chưa bao giờ nhận thấy sự giống nhau của chúng
tôi, ít nhất là chưa theo chiều hướng đó. Những người đã biết chúng tôi sẽ
không bao giờ nhầm lẫn hai đứa, vì chúng tôi hoàn toàn trông không giống
nhau, nhưng vẻ bề ngoài, với việc chỉ nhìn thoáng qua...

Vì Wyatt là cảnh sát, anh hỏi "Có thể Siana đã để mở cổng nhà em?"

Tôi chùi đi những giọt nước mắt. "Em sẽ gọi và hỏi nó, nhưng em không

tưởng tượng ra bất cứ lý do nào để nó làm vậy."

"Anh sẽ gọi. Anh có nhiều câu hỏi hơn cần hỏi cô ấy. Anh cũng có một

câu hỏi cho em đây: Em có bật hệ thống an ninh không?"

Tôi mở miệng để nói một cách tự động, "Có, tất nhiên rồi" nhưng đột

ngột ngậm nó lại khi nhớ ra lần cuối cùng mình ở nhà, vào thứ sáu, đợi chờ
hãng cho thuê xe đến để đón tôi đi. Tôi đã đợi ở cửa, và khi người lái xe
đến, tôi đã ù té chạy. Tôi nhớ rõ rệt về việc khóa cửa, nhưng không nghĩ
chút nào đến việc đặt chuông báo động.

"Nó không được đặt," Cuối cùng tôi nói. "trừ khi Siana bật vào sáng nay

khi nó rời khỏi đó. Nó biết mã."

"Được rồi. Anh sẽ xử lý những việc ở đây. Giữ bình tĩnh, và nếu may

mắn anh sẽ đón em khoảng khoảng vài giờ nữa. Okay?"

"Okay." Tôi rất biết ơn vì anh đã không lên lớp tôi về vụ quên bật báo

động an ninh. Tôi đã nghĩ cái quái quỉ gì vậy chứ? Oh, yeah: bãi biển. Tôi
đã quá nôn nóng để biến đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.