HẸN HÒ THEO KIỂU CỦA EM - Trang 249

Tôi bắn về phía anh cái nhìn khinh khỉnh, không nói gì cả.

"Anh đã chứng kiến em chết hụt hai lần trong vòng bốn ngày," anh nói

một cách rời rạc. "Nếu không phải Bailey làm việc ấy, thì em hẳn phải có
một kẻ thù ở đâu đó. Nghĩa là phải có một lý do. Em biết điều gì đó, nhưng
em có thể không nghĩ là em đã biết nó. Anh đang cố đào xới để phát hiện ra
những thông tin có thể chỉ cho anh đi đúng hướng."

Tôi đáp trả, "Sao anh không nghĩ rằng mình nên kiểm tra bằng chứng

ngoại phạm của Bailey trước khi khẳng định có 'hàng trăm' người muốn giết
em?"

"Có thể đó là một sự phóng đại."

Có thể? Một sự phóng đại? "Oh? Thế thì theo anh chỉ có bao nhiêu người

thực sự muốn giết em?"

Anh liếc tôi với đôi mắt lấp lánh. "Anh đã từng muốn tự mình bóp cổ em

một đôi lần."

Thang máy ngừng lại, cửa mở, và chúng tôi bước ra ngoài. Tôi không đáp

lại lời khẳng định cuối cùng bởi vì tôi đoán anh đang cố làm cho tôi phát
điên đủ để hấp tấp nói bừa cái gì đó, như kiểu buộc tội anh cắt dây phanh
của tôi, bởi vì anh thừa nhận đã từng muốn giết tôi, và sau đó tôi sẽ lại phải
xin lỗi anh bởi vì tất nhiên anh cũng không thực sự có ý như thế, và tôi biết
điều ấy. Thay vì đầu hàng, tôi chơi trò bẩn thỉu, ngậm chặt cái miệng mình
lại.

Khi chúng tôi bước vào bãi đỗ xe, Wyatt tóm vòng quanh eo và quay

ngược người tôi lại để đối mặt với anh. "Anh thực sự xin lỗi" anh nói, và
nhẹ nhàng hôn lên trán tôi. "Em đã trải qua quá nhiều chuyện trong mấy
ngày gần đây, đặc biệt là ngày hôm nay, và anh không nên trêu chọc em như
thế, dù anh có chán nản cỡ nào." Anh lại hôn tôi lần nữa, và giọng anh thô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.