HẸN HÒ THEO KIỂU CỦA EM - Trang 342

"Uh. Ouch," anh nói lơ mơ, và lăn lại phía tôi. Bàn tay to lớn của anh chà

lên bụng tôi. "Em ổn chứ? Một giấc mơ tệ hại khác à?"

"Không, em có mơ, nhưng nó không phải ác mộng. Em tỉnh giấc và căn

phòng lạnh như kho chứa thịt đông. Em sợ phải trở dậy."

Anh rên một tiếng nửa làu bàu, nửa ngáp, rồi nhìn cái đồng hồ. "Chưa

đến lúc phải dậy đâu," anh nói, và vùi mình trở lại cái gối.

Tôi lại chọc chọc anh. "Ừ, đúng rồi. Nhưng em cần nghĩ về một số

chuyện."

"Em không thể nghĩ trong lúc anh ngủ à?"

"Em có thể, nếu không phải anh cứ khăng khăng phủ một lớp sương giá

lên mọi thứ vào ban đêm thế này, và nếu em có một tách cà phê. Em nghĩ
anh nên chỉnh điều hòa xuống, xem nào, 40, thế là em có thể bắt đầu rã
đông, và khi anh dậy, anh có thể lấy một trong những cái áo flannel của anh
hoặc cái gì đó cho em mặc."

Anh rên lên lần nữa, và nhấc phịch cái lưng anh "Okay, okay." Lầm bầm

cái gì đó trong hơi thở, anh ra khỏi giường và bước tới hành lang nơi đặt
máy điều hòa. Vài giây sau, quạt gió ngưng lại. Không khí vẫn lạnh, nhưng
ít nhất nó không lùa quanh phòng nữa. Rồi anh quay trở lại phòng ngủ, với
sâu vào trong cái tủ quần áo của anh, lấy ra một cái gì đấy sẫm màu dài dài.
Anh tung nó qua giường và chui lại xuống bên dưới lớp chăn. "Gặp lại em
trong hai mươi phút nữa," anh lầm nhầm, và dễ dàng chìm lại vào giấc ngủ.

Tôi nắm lấy cái vật dài sẫm màu và kéo nó xung quanh mình. Đấy là một

cái áo choàng, đẹp và dày. Khi tôi trèo khỏi giường và đứng lên, những nếp
gấp nặng nề của vải đổ xuống mắt cá chân tôi. Tôi quấn chặt nó xung quanh
mình và nhón chân ra khỏi phòng ngủ - tôi không muốn làm phiền anh - và
bật điện ngoài chỗ cầu thang để không bị ngã gãy cổ trên đường đi xuống.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.