HẸN HÒ THEO KIỂU CỦA EM - Trang 39

tất nhiên là không gọi cho anh ta để hỏi xem chuyện gì đã xảy ra, bởi vì tôi
đã quá giận dữ, tôi không chắc là mình có thể kiểm soát bản thân. Tôi định
là sẽ gọi cho anh ta khi bình tĩnh hơn.

Loáng cái đã hai năm. Tôi vẫn chưa gọi.

Đó là những gì trong tâm trí tôi khi anh ta bước vào văn phòng tôi tại

Great Bods, với cả cái thân hình 6 feet 2 của anh ta (~ 1m87). Mái tóc sẫm
màu của anh ta dài hơn chút ít, nhưng cặp mắt xanh lục của anh ta thì vẫn
vậy: tinh tường, sắc sảo và thông minh, cứng rắn với sự cứng rắn mà những
tay cảnh sát phải có nếu không thì nên đi tìm việc khác. Cái nhìn chằm
chằm cứng rắn đó xới tung tôi lên và có vẻ mài sắc thậm chí còn hơn nữa.

Tôi chẳng vui vẻ gì nhìn thấy anh ta. Tôi muốn đá vào ống chân anh ta,

và tôi có thể đã làm vậy, nếu như tôi không biết chắc chắn rằng anh ta sẽ bắt
tôi vì tội tấn công nhân viên cảnh sát, vì vậy tôi làm điều duy nhất, mà bất
cứ người phụ nữ coi trọng bản thân nào sẽ làm, đó là: Vờ như không nhận
ra anh ta.

"Blair," Anh nói, tiến đến để đứng quá gần. "Em ổn chứ?"

Anh ta quan tâm đến cái gì nhỉ? Tôi giật nẩy mình với anh ta, nhìn nhanh

cảnh báo, như một người phụ nữ thỉnh thoảng vẫn làm khi một người đàn
ông lạ đến quá gần và tỏ ra quá thân thiết, thận trọng kéo xích cái ghế của
mình ra chỉ cách anh ta một inch "Uh... vâng, tôi ổn" Tôi nói giọng cảnh
giác, rồi khéo léo thay đổi biểu hiện sang một sự bối rối khi tôi nhìn chằm
chằm vào anh ta, như thể tôi chỉ lờ mờ nhận ra khuôn mặt anh ta nhưng
không thể kéo một cái tên ra khỏi ngân hàng dữ liệu để ráp nối vào với nó.

Tôi ngạc nhiên vì sự giận dữ mạnh mẽ lóe lên trong đôi mắt màu lục của

anh. "Wyatt,"(=why what) anh nói cộc lốc.

Tôi chọc tức nhiều hơn một chút "Tại cái gì cơ?"(= why what). Tôi

nghiêng sang bên và nhìn quanh anh ta, như thể để chắc chắn vẫn còn một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.