HẸN MÁU - Trang 147

Khung cảnh anh chọn lần này là một khoảng không gian trong học

viện, một khu rừng gần hồ nước. Cây cối xanh tươi nở hoa, và ánh mặt trời
chiếu xuống chúng tôi. Tôi nghĩ sự sáng tạo của Adrian không phù hợp lắm
với khung cảnh Montana hiện tại, nhưng dù sao anh cũng là người kiểm
soát. Anh có thể làm bất cứ thứ gì anh muốn.

“Ma cà rồng lai bé nhỏ,” anh tươi cười. “Đã lâu không gặp.”
“Em tưởng mọi chuyện với em đã kết thúc rồi,” tôi đáp, ngồi xuống

một phiến đá lớn, phẳng.

“Không bao giờ kết thúc với em,” anh trả lời, cho tay vào túi quần,

đủng đỉnh đi tới bên tôi. “Dù... phải nói thật, anh thực sự định tránh xa em.
Nhưng, à, anh phải đảm bảo em vẫn sống.”

“Vẫn sống và khỏe mạnh.”
Adrian cười với tôi. Mặt trời chiếu xuống mái tóc nâu của anh, tạo

thành những đường màu vàng và hạt dẻ. “Tốt. Thực ra trông em rất ổn.
Linh khí của em tốt hơn bao giờ hết.” Ánh mắt anh chuyển xuống bàn tay
trên đùi tôi. Rồi anh nhíu mày cúi xuống cầm tay tôi lên. “Gì đây?”

Nhẫn của Oksana. Dù chiếc nhẫn không có họa tiết cầu kì, nhưng kim

loại sáng lên trong ánh nắng. Giấc mơ thật kì lạ. Dù Adrian và tôi không
thực sự ở bên nhau, chiếc nhẫn đã theo tôi vào và giữ nguyên năng lực
khiến anh cảm nhận được nó.

“Một cái bùa. Nó được yểm linh hồn.”
Rõ ràng cũng giống như tôi, Adrian chưa bao giờ nghĩ tới việc yểm

linh hồn. Vẻ mặt anh trở nên háo hức. “Và nó có tác dụng chữa trị, đúng
không? Nó là thứ khiến bóng tối không nhiễm vào linh khí của em.”

“Phần nào,” tôi đáp, không thoải mái khi thấy anh chăm chú vào nó.

Tôi tháo nhẫn ra, thả vào túi. “Chỉ tạm thời thôi. Em đã gặp một người
dùng linh hồn, và một ma cà rồng lai được hôn bóng nữa.”

Vẻ mặt anh càng ngạc nhiên hơn. “Cái gì? Ở đâu?”
Tôi cắn môi lắc đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.