HẸN MÁU - Trang 145

“Không,” tôi đáp. “Tất nhiên là không.”
“Chỉ đi ngắm cảnh thôi?”
“Không. Tôi chỉ muốn tỏ ra có ích. Đừng cố moi thông tin từ tôi. Ông

không thông minh như ông tưởng đâu.”

“Không phải thế,” ông đáp.
“Nào, tôi đã nói rồi. Tôi tới đây để thông báo cho gia đình Belikov. Vì

thế hãy quay về và bảo người ông đang làm việc cho như thế đi.”

“Ta đã bảo con đừng có nói dối ta mà,” ông đáp. Tôi lại thấy sự pha

trộn kì lạ giữ nguy hiểm và hài hước. “Con không biết ta đã kiên nhẫn với
con thế nào đâu. Với ai khác, ta sẽ có được thông tin ngay trong đêm đầu
tiên.”

“Tôi thật may mắn,” tôi gắt. “Giờ thì sao? ông định lôi tôi vào một con

ngõ nhỏ và đánh cho tới khi nào tôi khai ra lí do tôi tới đây? Tôi đang mất
hứng với cái trò ông trùm cướp giật đáng sợ này rồi, ông biết đấy.”

“Còn ta đang mất kiên nhẫn với con.” Sự hài hước biến mất, và khi

ông đứng chắn trước mặt, tôi không thể không thấy khó chịu nhận ra ông
lực lưỡng hơn so với nhiều Moroi. Đa số Moroi tránh đấu đá, nhưng tôi
không ngạc nhiên nếu thấy Abe đánh bại nhiều người chẳng kém gì các
giám hộ. “Thành thật mà nói, ta không quan tâm con ở đây làm gì nữa. Con
phải đi. Ngay bây giờ.”

“Lão già, đừng có dọa tôi. Tôi sẽ đi lúc nào tôi muốn.” Thật nực cười,

tôi vừa thề thốt với Mark mình không biết nên đi hay ở lại Baia, nhưng khi
Abe thúc ép, tôi lại chỉ muốn bám rễ nơi này, “Tôi không biết ông muốn
giấu tôi cái gì, nhưng tôi không sợ đâu.” Không hoàn toàn là đúng.

“Con nên sợ,” ông ta trở lại vẻ tự mãn. “Ta có thể là bạn tốt hoặc là kẻ

thù tồi tệ. Ta sẽ khiến con thấy bõ công khi bỏ đi. Chúng ta có thể thương
lượng.”

Dường như có tia hào hứng lóe lên trong mắt ông. Tôi nhớ Sydney

miêu tả ông điều khiển kẻ khác, và có cảm giác đây là điều ông vẫn làm:
thương lượng, trao đổi để có thứ mình muốn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.