HẸN MÁU - Trang 144

Tôi hạ giọng thấp hơn, vội vàng kể lại chuyện trong hành trình với

Sydney. Tôi chưa từng kể cho ai nghe chuyện này.

“Em không bao giờ được phép làm thế nữa,” Mark nghiêm khắc.
“Nhưng em không cố ý! Nó tự dưng xảy ra.”
“Em đã hoảng loạn. Em cần sự giúp đỡ, và trong em đã kêu gọi sự

giúp đỡ của linh hồn xung quanh. Đừng làm thế. Như thế là sai trái, em rất
dễ mất kiểm soát.”

“Em còn không biết tại sao em làm được vậy.”
“Tôi nói rồi, mất kiểm soát. Đừng bao giờ để cơn hoảng loạn lấn át.”
Một phụ nữ lớn tuổi đi ngang qua chúng tôi, khăn đội đầu và một giỏ

rau trên tay. Tôi chờ bà ta đi qua rồi hỏi Mark, “Tại sao họ lại giúp em?”

“Vì những người đã chết căm ghét bọn Strigoi. Bọn Strigoi phi tự

nhiên, không sống không chết, chỉ tồn tại lưng chừng. Cũng giống như
chúng ta cảm nhận được sự tà ác, các hồn ma cũng vậy.”

“Có vẻ như họ là vũ khí khá tốt.”
Khuôn mặt ông, vốn thoải mái cởi mở, nghiêm lại. “Rất nguy hiểm.

Người như tôi và em vốn đã ở bên bờ vực của bóng tối và điên loạn, gọi
những người đã chết chỉ khiến chúng ta suy sụp và mất trí.” Ông xem đồng
hồ rồi thở dài. “Thôi, tôi phải đi, nhưng tôi nghiêm túc đấy, Rose. Hãy ở
đây! Hãy tránh xa rắc rối! Chiến đấu với Strigoi nếu chúng tìm tới em,
nhưng đừng mù quáng truy đuổi chúng. Và tuyệt đối phải để các bóng ma
được yên.”

Tôi đã nhận được nhiều lời khuyên ở trong một tiệm tạp hóa, dù trời

biết không thể theo hết. Nhưng tôi cảm ơn ông và gửi lời hỏi thăm Oksana
trước khi trả tiền và ra ngoài. Tôi đang về gần tới nhà Olena thì suýt nữa
đâm vào Abe khi rẽ qua một khúc quanh.

Ông vẫn ăn mặc lòe loẹt như cũ, áo khoác đắt tiền, một chiếc khăn

vàng óng tiệp màu đồ trang sức. Các giám hộ đứng xung quanh, còn ông
dựa vào tường gạch.

“Hóa ra đây là lí do con tới Nga. Để đi chợ như một bà nông dân.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.