HẸN MÁU - Trang 142

Tôi bật cười. “Thật không thể tưởng tượng được cảnh Dimitri nhào

bột.”

Rồi ngay sau khi nói thế, tôi nghĩ lại. Ấn tượng đầu tiên về Dimitri

luôn là sự dữ dội và mãnh liệt, đó là con người hấp dẫn, một chiến thần. Dù
vậy, sự ân cần và chu đáo trộn lẫn với sự nguy hiểm càng khiến anh tuyệt
vời hơn. Vẫn đôi tay thường cầm cọc bạc đó, anh nhẹ nhàng vuốt tóc tôi.
Đôi mắt có thể ngay lập tức nhận ra hiểm nguy có thể nhìn tôi say đắm và
tôn thờ, như thể tôi là người phụ nữ đẹp nhất thế giới.

Tôi thở dài, chìm trong nỗi đau ngọt ngào đã trở nên quá quen thuộc.

Thật là ngớ ngẩn, xúc động chỉ vì một ổ bánh mì. Nhưng tôi là thế trở nên
ủy mị mỗi lần nghĩ về Dimitri.

Ánh mắt Olena nhìn tôi đầy cảm thông. “Ta biết,” bà nói. “Ta biết con

cảm thấy thế nào.”

“Liệu có thể khá hơn được không?” tôi hỏi.
Không như Sydney, Olena có câu trả lời. “Có. Nhưng con sẽ không

bao giờ như xưa nữa.”

Tôi không biết có nên cảm thấy an ủi hay không. Sau khi ăn xong,

Olena đưa tôi một danh sách hàng tạp phẩm, và tôi lên đường vào thị trấn,
vui vẻ được ra ngoài hoạt động. Tính ì ạch không hợp với tôi.

Ở cửa hàng tạp hóa, tôi ngạc nhiên thấy Mark. Tôi có cảm giác ông và

Oksana không thường xuyên vào thị trấn. Tôi tưởng họ tự sản xuất đồ ăn và
sống tách biệt. Ông cười ấm áp nhìn tôi. “Tôi vẫn băn khoăn không biết em
có còn ở đây không.”

“Dạ.” Tôi giơ giơ lên. “Em đang đi mua đồ cho cô Olena.”
“Tôi mừng vì em còn ở đây,” ông nói. “Trông em có vẻ ... yên bình.”
“Chiếc nhẫn của anh đã giúp em, có lẽ vậy. Ít ra là với sự yên bình. Nó

không có tác dụng gì nếu phải ra quyết định.”

Ông nhíu mày, chuyển bình sữa sang tay bên kia. “Quyết định gì?”
“Phải làm gì. Phải đi đâu.”
“Sao không ở đây?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.