HẸN MÁU - Trang 140

nào dành cho cậu ta. Giờ, tôi tự hỏi liệu có gì, hay chính xác hơn là ai, ngăn
cô lại.

“Ồ, khai mau,” tôi cười toe toét. “Cậu ta là ai?”
Cô có vẻ bối rối rất giống Dimitri. “Một người bạn,” cô nói lảng.

Nhưng tôi nghĩ mình thấy một nụ cười trong mắt cô.

“Bạn ở trường?”
“Không.” Viktoria thở dài. “Đó mới là vấn đề. Em sẽ rất nhớ anh ấy.”
Nụ cười của tôi tắt ngấm. “Chị hiểu.”
“Ồ.” Cô có vẻ xấu hổ. “Em thật ngốc. Vấn đề của em... ừm, chẳng là

gì nếu so với chị. Ý em là, em sẽ không gặp anh ấy một thời gian... nhưng
em sẽ gặp. Còn Dimitri đã qua đời. Chị sẽ không được gặp anh ấy nữa.”

Ồ, không hoàn toàn là thế. Dù vậy tôi cũng không nói ra điều đó. Tôi

chỉ đáp, “Phải.”

Tôi ngạc nhiên thấy cô ôm lấy mình. “Em biết tình yêu là thế nào. Mất

nó... em không biết nữa. Em không biết nên nói sao. Em chỉ có thể nói mọi
người ở đây với chị. Tất cả, được chứ? Chị không thể thay thế Dimitri,
nhưng chị thực sự giống chị em trong nhà.”

Cô gọi tôi là chị em vừa làm tôi sững sờ, vừa làm tôi thấy ấm áp. Ngay

sau đó cô phải chuẩn bị cho cuộc hẹn. Cô vội vàng thay quần áo và trang
điểm - rõ ràng là hơn một người bạn, tôi tin chắc - và đi ra cửa. Tôi mừng
vì cô không thấy những giọt nước mắt tuôn rơi trước những lời cô nói. Tôi
là con một. Lissa gần như là chị em với tôi. Tôi vẫn luôn coi cô là chị em,
một người tôi đã đánh mất. Nghe Viktoria gọi mình là chị... ồ, bên trong tôi
khuấy động. Một tiếng thì thầm mách bảo tôi rằng tôi có bạn và không đơn
độc.

Sau đó, tôi đi xuống bếp lục đồ ăn. Chẳng mấy chóc Olena cũng

xuống.

“Có phải ta vừa nghe tiếng Viktoria ra ngoài không?” bà hỏi.
“Vâng, cô ấy đi gặp bạn.” Tôi cố giữ vẻ trung lập. Không đời nào tôi

bán đứng Viktoria.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.