HẸN MÁU - Trang 151

Mười ba

NGÀY HÔM SAU LÀ LỄ PHỤC SINH. Mọi người đổ ra đường,

chuẩn bị tới nhà thờ. Cả ngôi nhà thơm phức mùi bánh của Olena. Dạ dày
tôi sôi lên, tự hỏi liệu có phải chờ tới chiều mới được dùng bữa ăn thịnh
soạn bà chuẩn bị hay không. Dù tôi không tin lắm vào Chúa, tôi cũng đi
nhà thờ nhiều lần. Hầu hết là vì sự lễ độ với người khác, một cách thể hiện
sự lịch thiệp và xã giao. Dimitri đi vì anh thấy yên bình, và tôi nghĩ hôm
nay đi có thể cho tôi hiểu thấu được mình nên làm gì.

Tôi thấy hơi lôi thôi khi nhìn mọi người. Họ đều diện dàng, còn tôi

không có gì hơn quần jeans và áo phông bình thường. Viktoria, nhận ra tôi
không vui, đã cho tôi mượn một chiếc áo ren, dù hơi chật nhưng vẫn đẹp.
Sau khi ngồi cùng hàng ghế với cả gia đình, tôi nhìn quanh, tự hỏi tại sao
Dimitri tìm được sự an ủi trong nhà thờ nhỏ xíu của học viện khi mà anh
lớn lên ở nơi này.

Nó rất lớn, dễ mà chứa được cả bốn nhà thờ nhỏ của học viện. Trần

nhà cao và cầu kỳ hơn, các hình trang trí bằng vàng và biểu tượng các
thánh dường như che phủ hết bề mặt. Trông nhà thờ chói lóa và choáng
ngợp. Mùi hương ngọt nồng trong không khí, tôi tưởng như thấy được từng
làn khói.

Có rất nhiều người đến nhà thờ, cả con người lẫn ma cà rồng lai, và tôi

ngạc nhiên nhận ra mấy Moroi. Rõ ràng Moroi ở thị trấn này ngoan đạo
đến mức vẫn tới nhà thờ dù họ dính dáng vào những hoạt động bẩn thỉu thế
nào. Nhân nói tới Moroi...

“Abe không có đây.” Tôi bảo Viktoria sau khi nhìn quanh. Cô ở bên

trái tôi, còn Olena ngồi bên phải. Ông ta không gây ấn tượng là một người
sùng tín, nên tôi nghĩ có thể ông ta sẽ theo tôi vào nơi này. Tôi hi vọng sự

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.