HẸN MÁU - Trang 196

lời câu dịch của Denis đầy thách thức, nên tôi tiếp tục lấy cọc rạch những
vết thương có thể giết chết bất kì con người, Moroi hay ma cà rồng lai nào.

Cuối cùng hắn phun ra một tràng những thứ nghe không giống mấy lời

sỉ nhục. Denis dịch ra ngay. “Hắn nói chưa bao giờ nghe tên Dimitri và nếu
đó là bạn cậu, hắn sẽ giết anh ta thật chậm và thật đau đớn.”

Tôi gần như mỉm cười trước nỗ lực thách thức cuối cùng của tên

Strigoi. Vấn đề bây giờ là hắn có thể nói dối. Tôi không thể nào biết được.
Có điều gì đó trong câu trả lời khiến tôi nghĩ không phải thế. Dường như
hắn nghĩ tôi đang nhắc tới một con người hay ma cà rồng lai, không phải
Strigoi.

“Hắn vô dụng rồi,” tôi nói, lùi về và liếc nhìn Denis. “Cứ việc tiêu diệt

hắn đi.”

Đó là điều Denis mong mỏi làm. Cậu ta không chần chừ xuyên cọc

mạnh và nhanh qua tim hắn. Sự vùng vẫy điên cuồng dừng lại. Ánh sáng tà
ác tắt trong đôi mắt đỏ. Chúng tôi đứng dậy, và tôi thấy sự sợ hãi của những
người đồng hành.

“Rose,” Denis hỏi. “Cậu định làm...”
“Đừng bận tâm,” tôi ngắt lời, đi về phía cô gái loài người đang bất

tỉnh. Tôi quỳ xuống kiểm tra cổ cô. Hắn đã cắn cô, nhưng chưa lấy nhiều
máu. Các vết thương khá nhỏ và chỉ hơi chảy máu. Cô hơi nhăn nhó rên rỉ
lúc tôi chạm vào, một dấu hiệu tốt. Tôi cẩn thận kéo cô khỏi đám thùng rác,
ra phía có ánh sáng và dễ chú ý. Còn tên Strigoi, tôi kéo vào một nơi thật
tối, gần như che khuất hắn. Sau đó, tôi mượn điện thoại di động của Denis,
bấm số điện thoại tôi vẫn để nhàu nát trong túi suốt tuần qua.

Sau vài hồi chuông, Sydney trả lời bằng tiếng Nga. Giọng cô buồn

ngủ.

“Sydney? Rose đây.”
Im lặng. “Rose? Có chuyện gì thế?”
“Cô đang ở Saint Petersburg à?”
“Phải... cô đang ở đâu?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.