HẸN MÁU - Trang 214

Mười tám

KHÔNG NGẠC NHIÊN GÌ KHI TÔI THỨC DẬY VỚI CƠN ĐAU

ĐẦU.

Trong vài giây bối rối, tôi không biết có chuyện gì đã xảy ra hay mình

đang ở đâu. Khi tình trạng lơ mơ kết thúc, những chuyện xảy ra trên phố ùa
về. Tôi ngồi thẳng dậy, bản năng phòng thủ phát động ngay, dù vẫn còn hơi
choáng váng. Đã đến lúc làm rõ nơi này là đâu.

Tôi ngồi trên một chiếc giường khổng lồ trong căn phòng tối. Không,

không phải chỉ là một căn phòng. Giống một căn hộ hoặc nhà một buồng
hơn. Tôi tưởng khách sạn ở Saint Petersburg là xa hoa, nhưng nơi này đã
lật đổ ý tưởng đó. Một nửa căn có giường và các vật phẩm phòng ngủ bình
thường: bàn trang điểm, bàn đầu giường, vân vân. Nửa kia trông như khu
phòng khách, với đi văng và ti vi. Các giá sách xây trong tường, chứa đầy
sách. Bên phải tôi là hành lang ngắn có cửa ở cuối. Chắc là phòng tắm. Bên
kia là một cửa sổ lớn, nhuộm màu, như cửa sổ của Moroi. Chiếc cửa này
nhuộm tối hơn những cánh cửa tôi từng thấy. Nó gần như đen kịt, khó lòng
nhìn ra ngoài. Tôi chỉ phân biệt được sự khác nhau giữa bầu trời và mặt đất
- sau một lúc lâu chăm chú - để biết rằng đang là ban ngày.

Tôi ra khỏi giường, các giác quan hết sức tỉnh táo trong lúc đánh giá

sự nguy hiểm bao quanh mình. Dạ dày tôi thấy ổn, không có tên Strigoi nào
quanh đây. Dù vậy không loại trừ khả năng có người khác. Tôi không thể
xem nhẹ bất cứ điều gì, thái độ xem nhẹ đã gây rắc rối cho tôi trên đường.

Không có thời gian để băn khoăn. Chưa phải lúc. Nếu làm thế quyết

tâm của tôi sẽ dao động.

Trườn khỏi giường, tôi thò tay vào áo khoác để lấy cái cọc. Không còn

đó. Tôi không thấy gì có thể tạm dùng làm vũ khí, nghĩa là tôi phải dựa vào

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.