HẸN MÁU - Trang 227

cũng là để bảo vệ tôi.

“Bằng cách nhịn đói đến chết?” Có sự thích thú đen tối trong mắt anh.

“Anh sẽ thức tỉnh em trước đó rất lâu.”

“Sao anh không làm thế luôn đi?”
“Vì anh muốn chờ cho tới khi em tự nguyện.” Trời ạ, anh nói nghe

giống Abe làm sao, trừ việc đập vỡ xương bánh chè của kẻ khác nghe vẫn
còn mềm mỏng hơn nhiều.

“Anh sẽ phải chờ lâu đấy,” tôi đáp.
Dimitri cười to. Tiếng cười của anh hồi còn là ma cà rồng lai rất hiếm

hoi, và nghe thấy nó luôn khiến tôi sung sướng. Giờ nó không còn sự ấm áp
bao trùm tôi nữa. Âm thanh lạnh giá và đầy đe dọa. “Để xem.”

Trước khi tôi kịp trả lời, anh đã đứng trước mặt tôi. Bàn tay anh luồn

ra sau gáy tôi, kéo tôi sát lại, và anh nâng cằm tôi lên, ấn môi lên môi tôi.
Đôi môi anh cũng lạnh như làn da... nhưng lại có gì đó ấm áp. Một giọng
nói trong tôi gào lên ghê tởm... đồng thời, tôi mất cảm giác về thế giới xung
quanh khi chúng tôi hôn nhau và gần như quay lại lúc trong túp lều canh.

Anh dừng lại nhanh như lúc trước, để mặc tôi tròn mắt thở hổn hển.

Anh thản nhiên như chưa có chuyện gì xảy ra, chỉ vào người phụ nữ.

“Đây là Inna.” Cô nhìn lên khi nghe tên mình, tôi nhận ra cô không

lớn hơn tôi. “Cô ấy cũng làm cho Galina và sẽ chăm sóc em. Cần gì em cứ
bảo. Cô ấy không nói được nhiều tiếng Anh, nhưng sẽ hiểu ra.” Anh nói vài
câu với Inna, và cô ngoan ngoãn theo anh ra cửa.

“Anh định đi đâu?”
“Anh có việc phải làm. Hơn nữa, em cần thời gian suy nghĩ.”
“Chẳng có gì phải nghĩ.” Tôi cố ra vẻ thách thức hết mức có thể.
Vẻ thách thức của tôi không dữ dội lắm, vì tất cả những lời tôi nói chỉ

khiến anh mỉm cười chế giễu, rồi bỏ đi cùng Inna, để tôi lại một mình trong
nhà tù xa hoa này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.