HẸN MÁU - Trang 244

đồng ý gần như mọi điều anh muốn. Tôi đã tự nguyện diện dàng để chiều
lòng anh, ở trong nhà tù dát vàng này, chấp nhận anh đi tìm nạn nhân vài
ngày một lần. Nhưng dù vào lúc suy nghĩ rời rạc nhất, dù có khao khát anh,
tôi cũng không chịu biến đổi. Một bản năng nào đó trong tôi nhất quyết
không lay chuyển. Gần như lần nào anh cũng nhún vai trước lời cự tuyệt
của tôi, như thể nó chỉ là một câu đùa. Dù vậy, đôi khi tôi thấy tia giận dữ
lóe lên trong mắt anh. Những lúc như thế khiến tôi sợ hãi.

“Lại nữa rồi,” tôi chọc. “Người bán hàng quảng cáo đây. Cuộc sống

vĩnh hằng. Vô địch. Không có gì cản đường.”

“Không phải là trò đùa đâu.” Trời. Sự xấc xược của tôi khiến anh trở

về cứng rắn. Sự ham muốn và vui thích tôi vừa thấy tan vỡ thành hàng triệu
mảnh nhỏ và biến mất. Đôi tay vừa nhẹ nhàng chạm tôi đột nhiên túm lấy,
giữ chặt cổ tay tôi trong lúc anh ghé sát lại. “Chúng ta không thể như thế
này mãi. Em không thể ở đây mãi.”

Ồ, giọng nói trong tôi lên tiếng. Cẩn thận. Nghe có vẻ không ổn. Nắm

tay của anh làm tôi đau, tôi thường tự hỏi đó là do anh cố ý hay do anh
không thể kiểm soát sức mạnh.

Khi anh thả ra, tôi ôm cổ, định hôn anh. “Mình nói chuyện này sau

được không?” Đôi môi chúng tôi gặp nhau, lửa bùng lên giữa hai cơ thể, và
tôi thấy sự đòi hỏi dâng lên trong mình. Tôi biết anh cũng có khao khát
tương tự, nhưng sau vài giây, anh dừng lại. Vẻ khó chịu lạnh lùng trên
gương mặt anh không biến mất.

“Thôi nào. Chúng ta đi.”
Dimitri đứng dậy, tôi ngơ ngẩn nhìn theo. “Mình đi đâu?”
“Ra ngoài.”
Tôi ngồi dậy trên giường, sững sờ. “Ra... ra ngoài? Nhưng... không

được mà. Chúng ta không thể.”

“Chúng ta có thể làm mọi thứ anh muốn,” anh gắt.
Dimitri giơ tay đỡ tôi dậy. Tôi theo anh ra cửa. Anh cũng che chắn bàn

phím như Inna, dù bây giờ không còn là vấn đề gì nữa. Tôi không thể nào

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.