HẸN MÁU - Trang 242

Anh cười gian xảo. “Anh có nguồn.”
Giọng nói chỉ trích trong đầu tôi đôi khi truyền qua được cơn mơ

màng tôi đang sống, chỉ ra rằng tôi đang dính dáng tới một băng nhóm ma
cà rồng. Những lời cảnh báo lập tức bị chèn xuống, chìm vào sự tồn tại mơ
hồ của tôi. Làm sao tôi thất vọng được với chiếc vòng cổ đẹp đến thế này?
Tôi đột nhiên thấy thú vị.

“Anh giống hệt Abe.”
“Ai?”
“Một người em gặp. Abe Mazur. Ông ta kiểu như một ông trùm cướp

bóc gì đó... ông ta theo em suốt.”

Dimitri sững người. “Abe Mazur theo em?”
Tôi không thích vẻ tăm tối đột nhiên bao trùm lên anh. “Phải. Sao

vậy?”

“Tại sao? Ông ta muốn gì ở em?”
“Em không biết. Ông ta cứ hỏi tại sao em tới Nga, nhưng cuối cùng bỏ

cuộc và chỉ bắt em phải đi. Em nghĩ ai đó ở nhà đã thuê ông ta tìm em.”

“Anh không muốn em lại gần Abe Mazur, ông ta rất nguy hiểm.”

Dimitri đang giận, tôi ghét điều đó. Một lúc sau, cơn giận tan đi, anh vuốt
tay dọc cánh tay tôi, kéo dây áo trễ xuống hơn. “Tất nhiên, người như ông
ta sẽ chẳng là vấn đề gì khi em thức tỉnh.”

Đâu đó trong tâm khảm, tôi tự hỏi liệu Dimitri có câu trả lời tôi muốn

về Abe - về những việc Abe làm. Nhưng nói về Abe khiến Dimitri tức giận,
tôi sợ điều đó nên vội vàng đổi chủ đề.

“Hôm nay anh làm gì thế?” tôi hỏi, ấn tượng với khả năng nói những

câu chuyện nhỏ bình thường. Giữa những cái chạm nhẹ và dòng endorphin,
sự liên kết mạch lạc thật khó khăn.

“Đi công chuyện cho Galina. Bữa tối.”
Bữa tối. Một nạn nhân. Tôi nhíu mày. Cảm giác trong tôi không phải

là sự ghê tởm mà là... ghen tuông.

“Anh có uống máu người ta... cho vui?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.