HẸN MÁU - Trang 280

Hai mươi ba

KHÔNG MAY, TÔI KHÔNG NHỚ MÌNH THẤY CẢM NHẬN

ĐƯỢC NÓ VÀO LÚC NÀO.

So với mọi chuyện xảy ra gần đây, việc không nhớ được một cảm giác

chẳng có gì đáng kể. Kí ức của tôi hơi bị phân tán, nhưng tôi cố gắng hết
sức để chọn lọc, tự hỏi xem mình thấy cảm giác ấy khi nào. Tôi không tìm
ra câu trả lời, và băn khoăn vì sự bế tắc này mau chóng trở nên khó chịu
như tìm kiếm một kế hoạch bỏ trốn.

Mỗi giây trôi qua, tôi thực sự, thực sự cần nghiên cứu một kế hoạch bỏ

trốn. Endorphin rút khỏi máu làm tôi vật vã, nhưng càng lúc tôi càng suy
nghĩ tỉnh táo hơn. Tôi ngạc nhiên thấy mình đã buông xuôi nhiều như thế
nào. Ngay khi tôi để Dimitri cắn... tôi đã vụn vỡ. Tôi mất lí trí. Tôi mất sức
mạnh và kĩ năng. Tôi trở nên mềm yếu, ngu ngốc. Ồ, không hẳn. Nếu thực
sự lạc lối, tôi đã trở thành Strigoi rồi. Vẫn còn chút ít an ủi khi biết rằng dù
trong lúc phiêu diêu vì vết cắn, tôi vẫn tranh đấu và cự tuyệt đầu hàng.

Biết rằng mình không yếu đuối như mình tưởng giúp tôi vững vàng

hơn. Nó giúp tôi lờ đi sự khao khát trong cơ thể, để ngồi xem những
chương trình ti vi dở tệ và ăn hết đồ ăn trong cái tủ lạnh nhỏ. Tôi còn thức
lâu để tự làm kiệt sức. Thành công, và tôi ngủ mê mệt ngay khi chạm vào
gối, rơi vào một giấc ngủ không mộng mị, không ảnh hưởng của cơn
nghiện.

Tôi tỉnh dậy khi có một cơ thể trườn vào giường. Tôi mở mắt và nhìn

thẳng vào đôi mắt đỏ của Dimitri. Lần đầu tiên sau nhiều ngày, tôi nhìn anh
sợ hãi, chứ không yêu thương. Tôi cố giấu đi và mỉm cười với anh. Tôi thò
tay chạm vào gương mặt anh.

“Anh về rồi. Em nhớ anh quá!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.