HẸN MÁU - Trang 285

Anh cười khùng khục. “Phải, còn nữa, em nói về nhạc Đông Âu, rồi

xưng ‘đồng chí,’ em có rất nhiều vốn đấy chứ.”

Tôi cũng bật cười. “Đồng chí với âm nhạc không thuộc chủ đề nhé.”

Tôi suýt nữa quên mất biệt danh cũ dành cho anh. Nó không còn hợp lí
nữa. “Nhưng anh tự kiếm lấy chuyện cao bồi, với cái áo khoác da và...” tôi
dừng lại. Tôi định nhắc tới nhiệm vụ giúp đỡ những người đang cần, nhưng
nó không còn là việc quan trọng nữa. Anh không nhận ra khoảng lặng của
tôi.

“Rồi em bỏ đi Novosibirsk?”
“Phải. Em đi săn cùng các ma cà rồng lai... những người chưa tuyên

thệ. Suýt nữa thì em không đi. Gia đình anh muốn em ở lại. Em đã suy
nghĩ.”

Dimtri giơ nhẫn ra ánh sáng, vẻ mặt đầy suy tư. Anh thở dài. “Lẽ ra

em phải ở lại.”

“Họ là người tốt.”
“Đúng vậy,” anh nhẹ nhàng. “Ở Baia em sẽ được hạnh phúc.”
Anh với tay đặt nhẫn lên bàn rồi quay sang tôi, chạm môi vào môi tôi.

Đó là nụ hôn mềm mại, ngọt ngào nhất anh dành cho tôi từ khi trở thành
Strigoi, khiến sự kinh ngạc tăng lên. Nhưng sự dịu dàng nhanh chóng biến
mất, thay vào đó là sự hung bạo và khao khát. Tôi có cảm giác anh khao
khát nhiều hơn một nụ hôn, dù mới đi hút máu về. Dẹp qua sự bối rối về
biểu hiện bình thường vừa rồi của anh khi nói chuyện gia đình, tôi cố tìm
cách né tránh vết cắn tiếp theo mà không gây nghi ngờ. Cơ thể tôi vẫn yếu
đuối và thèm khát, nhưng trong đầu, tôi thấy mình tỉnh táo hơn lúc nào hết.

Dimitri dừng lại, tôi buột miệng hỏi về điều đầu tiên tôi nghĩ trước khi

anh kịp làm gì khác. “Nó thế nào?”

“Cái gì thế nào?”
“Hôn nhau ấy.”
Anh nhíu mày. Một điểm cho tôi. Tôi vừa làm một tạo vật bất tử bối

rối. Sydney hẳn sẽ tự hào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.