HẸN MÁU - Trang 297

“Nói lại.” Tôi bắt cô đọc ba lần và hi vọng mình nhớ. Nhưng còn một

cánh cửa nữa. Chắc chắn có mã số khác.

“Số. Cửa. Hai.” Tôi nói như người rừng.
Inna nhìn, không hiểu.
“Cửa. Hai.”
Sự phát hiện lóe lên trong mắt cô, trông cô giận dữ. Tôi nghĩ cô mong

tôi không nhận ra mỗi cửa có mã số riêng. Mấy vết cắt tiếp theo khiến cô
gào lên bảy số nữa. Tôi tiếp tục bắt cô lặp lại, nhận ra mình không tài nào
biết liệu cô có nói thật hay không cho tới khi thử. Vì vậy tôi quyết định giữ
cô bên mình.

Tôi thấy ân hận vì những điều mình làm tiếp theo, nhưng giờ là thời

khắc tuyệt vọng. Trong lúc luyện tập, tôi đã được học cách giết và vô hiệu
hóa. Lần này tôi dùng kĩ năng thứ hai, đập đầu cô xuông sàn và làm cô mất
ý thức. Vẻ mặt cô đờ đẫn, mi mắt rũ xuống. Chết tiệt! Tôi đã xuống thấp tới
mức hại trẻ em loài người.

Tôi đứng dậy, đi ra cửa và bấm dãy số thứ nhất, hi vọng mình nhớ

đúng. Hoàn toàn ngạc nhiên, tôi đã làm được.

Cánh cửa điện tử kêu tách một cái, nhưng trước khi tôi kịp mở ra, tôi

nghe thấy tiếng tách thứ hai. Có kẻ đang mở cửa ngoài.

“Chết tiệt,” tôi làu bàu.
Tôi tránh khỏi cửa ngay lập tức, bế Inna đang bất tỉnh nhân sự lên đưa

vào nhà tắm. Tôi nhẹ nhàng đặt cô vào bồn, đóng cửa kịp lúc nghe tiếng
cửa chính mở ra. Cơn buồn nôn mỗi khi Strigoi xuất hiện lại trào lên. Tôi
biết Strigoi ngửi được hơi người nên hi vọng đóng cửa lại sẽ giấu được mùi
của Inna đi. Tôi ra phòng khách và thấy Dimitri, bèn tươi cười lao vào vòng
tay anh.

“Anh đã về,” tôi hớn hở.
Anh ôm tôi thật nhanh rồi lùi lại. “Phải.” Anh tỏ ra hài lòng trước sự

đón chào, nhưng vẻ mặt ngay lập tức quay lại nghiêm túc. “Em đã quyết
định chưa?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.