HẸN MÁU - Trang 42

Bốn

NẾU VÀO BẤT KÌ LÚC NÀO KHÁC TRONG ĐỜI, tôi sẽ rất hào

hứng khám phá Moscow. Sydney đã lên kế hoạch cho chuyến đi để khi tới
đây chúng tôi có vài giờ trước khi lên tàu đi Siberia. Lịch trình cho phép
chúng tôi đi lang thang và ăn tối, dù cô muốn đảm bảo chúng tôi vào trong
sân ga trước khi trời quá tối. Dù tôi tuyên bố mình lợi hại hay khoe dấu
molnija ra, cô cũng không muốn gặp bất kì rủi ro nào.

Tôi thấy dùng thời gian rảnh vào việc gì cũng vậy. Tôi chỉ quan tâm có

một điều là mình đang trên đường tiếp cận Dimitri. Thế là Sydney cùng tôi
đi vẩn vơ, ngắm nhìn không gian mà chẳng trao đổi mấy. Tôi chưa từng tới
Moscow. Đây là một thành phố đẹp, thịnh vượng, người dân đông đúc và
làm ăn phát đạt. Tôi có thể dành cả ngày ở đây để đi mua sắm và thử đồ ăn
trong các cửa hàng. Những địa điểm tôi đã nghe từ lâu - Điện Kremlin,
Quảng trường Đỏ, Nhà hát Lớn - đều trong tầm với. Dù tuyệt diệu đến đâu
đi nữa, tôi cũng cố gạt hình ảnh và âm thanh của thành phố đi bởi chúng
gợi tôi nhớ tới... ồ, Dimitri.

Anh vẫn hay nói chuyện với tôi về nước Nga và thề sống thề chết rằng

tôi sẽ thích nơi này.

“Với em, nó sẽ giống như một câu chuyện cổ tích,” anh từng kể. Lúc

đó tôi và anh đang tập luyện trước giờ học vào cuối mùa thu, ngay trước
khi trận tuyết đầu tiên rơi xuống. Không gian mờ ảo, và những giọt sương
mai phủ lên mọi thứ.

“Xin lỗi đồng chí,” tôi đáp, vươn tay ra sau buộc mái tóc mình thành

cái đuôi ngựa. Dimitri thích tôi thả tóc, nhưng trong khi luyện tập đối
kháng, tóc dài chỉ là gánh nặng. “Món borg và âm nhạc lỗi thời không phải
cái kết có hậu mà em vẫn mong đợi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.