HẸN ƯỚC - Trang 15

của một chiếc hồ Scốt. Con ngươi được viền thêm màu than đá, phần gờ
đen sẫm ngược lại hẳn với phần xanh lá mờ khói sáng lay động lòng người.
Ánh mắt của anh ta khiến nàng không cảm thấy thoải mái. Nàng cố gắng
quay đi, cảm thấy sắc nóng lan dần từ cổ họng.

Eric chăm chú nhìn vào người con gái trẻ cẩn trọng trước anh. Chiếc mặt

nạ xa xăm đã được khoác trở lại lên gương mặt nàng... nhưng đã quá muộn
rồi. Anh đã trông thấy cái cách nàng cười với Dollie, một ánh nhìn ấm áp
và long lanh đến không ngờ. Nàng đã trao đi thứ đồ trang trí duy nhất của
nàng để giữ cho em gái anh khỏi xấu hổ - và nàng có thể bị xấu đi khi cho
đi mất thứ đó. Không có đóa hoa lan, chẳng mấy khó khăn mà nhận ra sự
thật rằng chiếc váy của nàng được làm từ chất vải rẻ tiền và hơi ố vàng theo
thời gian. Nàng hấp dẫn anh trong khi không một người đàn bà nào khác có
thể làm được từ rất lâu rồi. Anh muốn nàng lại mỉm cười... anh muốn ôm
nàng trong vòng tay và rũ mái tóc đen óng của nàng ra khỏi những chiếc
kẹp ghim trên nó.

Dollie giới thiệu hai người với sự thoải mái do được rèn luyện chu đáo,

và Eric lịch thiệp cúi chào. "Hình như tiểu thư đã đến cứu nguy cho em gái
tôi, tiểu thư Acland."

Nàng bắt đầu dịch ra xa, thể hiện rõ ràng là nàng không muốn nói

chuyện với anh. "Không có vấn đề gì đâu, thưa ngài. Nếu ngài thứ lỗi cho
tôi..."

Anh chỉ về phía sàn khiêu vũ đông đúc. "Điệu này đã bị ai dành mất

chưa, tiểu thư Acland?"

Nàng ngập ngừng và dò dẫm rút ra chiếc thiệp nhảy của mình, tách đôi

phần bìa dát bạc mỏng để xem xét những trang giấy màu ngà trong mờ. Tất
cả chúng đều để trống. "Thực sự là không, nhưng tôi không..."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.