HẸN ƯỚC NƠI THIÊN ĐƯỜNG - Trang 166

11

Máy lạnh của phòng khách như được người giúp việc vừa mở. Không khí
trong phòng vẫn còn oi bức, ngoại trừ ngọn đèn bàn nửa thức nửa ngủ uể
oải tỏa ánh sáng trên cái bàn trà. Toàn bộ căn phòng nép mình trong bóng
tối, nhưng trong cái nhìn của ông Thiên, vẻ mặt Lâm Tinh vẫn sáng sủa.
Cái cô gái không được hoan nghênh này sau khi cướp con trai của ông, có
thể đây là lần đầu tiên cô bước vào cửa nhà họ Ngô. Dáng vẻ của cô khiến
ông Thiên nhớ lại nửa năm trước đây cô tự xông vào văn phòng của ông và
đòi phỏng vấn. Cô ngồi ở sofa với cái tư thế cố làm ra vẻ lão luyện. Để so
sánh, ông Thiên tin rằng dáng vẻ mình lúc này với ngày ấy của nửa năm
trước đã khác xa. Vẻ mặt ông ảm đạm, tinh thần và thể xác mệt mỏi, giọng
nói cũng mất đi cái bóng bẩy bình thường.

“Cô đến tìm Hiểu à?”

Thấy ông bước vào, Lâm Tinh rất lễ phép đứng dậy chào, rồi rất lễ phép
hỏi thăm: “Thưa bác, bác có khỏe không ạ?” Trong trí nhớ của ông Thiên,
hình đây là lần đầu tiên cô gọi ông là bác, không rõ khiến ông cảm thấy dễ
chịu hay xấu hổ. Lúc này mọi cảm xúc của ông trở nên tê dại. Ông hồ đồ
hỏi lại:

“Cô tìm Hiểu à?”

“Vâng, anh ấy có nhà không ạ?”

“Nó không có nhà.”

“Anh ấy bảo hôm nay về chúc mừng sinh nhật bác.”

“Ừ, nó về, nhưng đi rồi, ban nhạc của nó vừa có điện gọi nó đi rồi.”

“Có phải đi bàn chuyện quay MTV với đài truyền hình không ạ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.