HẸN ƯỚC NƠI THIÊN ĐƯỜNG - Trang 167

Dòng suy nghĩ của ông Thiên đang lộn xộn, ông phải cố gắng chăm chú,
định thần: “Ừ... hình như vậy.”

Lâm Tinh vẫn với vẻ tự nhiên thoải mái: “Vậy thì được, cháu đến chỉ để
báo cho anh Hiểu biết chuyện ấy.”

Ông Thiên nở nụ cười đáp lễ, hỏi: “Cô còn chuyện gì nữa không?” Vẻ mặt
mệt mỏi, giọng nói khàn khàn như có ý đuổi khách. Ông không thể để Lâm
Tinh ở lại lâu hơn, thậm chí cũng không mời cô ngồi.

Lâm Tinh biết ý, nói: “Không còn việc gì nữa đâu ạ, anh ấy đi là được rồi.
Cháu chỉ sợ nhỡ việc của anh ấy cho nên mới đến đây, xin lỗi đã làm phiền
bác đang nghỉ ngơi.”

Nhân cơ hội, ông Thiên nói: “Tôi cũng vừa mới đi ngủ.”

Lâm Tinh chuẩn bị cáo từ, cô lấy cái túi xách để trên sofa, đeo lên vai, hỏi:
“Đêm nay anh Hiểu còn về đây nữa không ạ?”

Lúc Ngô Hiểu đi, ông Thiên dặn chốc nữa về đây ngủ, tối nay ông có việc
muốn nói với anh. Nhưng ông sợ cô gái này ở lại chờ, vậy là ông nói: “Nó
không về, không về đây nữa đâu.”

Lâm Tinh gật đầu, tỏ ra thanh thản hơn vừa rồi. Cô nói: “Cháu xin chúc
sinh nhật bác vui vẻ!” rồi cô bước ra cửa phòng khách. Trước khi Lâm Tinh
bước qua cửa, ông Thiên như nhớ ra điều gì, gọi cô lại:

“À... cảm ơn cháu đã tặng quà sinh nhật bác, nghe Hiểu nói cái áo ngủ ấy là
do cháu chọn.”

Lâm Tinh nở nụ cười bẽn lẽn, rất trẻ con. Trong ấn tượng của ông Thiên về
cô, chưa bao giờ ông thấy nụ cười ngây thơ trẻ con như vậy. Dù rằng khi
phỏng vấn hay nói chuyện, cô luôn giữ vẻ sắc sảo, nghiêm trang, mất tự
nhiên. Hình như cho đến lúc này ông mới phát hiện cô gái này có cái vẻ
trong sáng khiến con trai gặp mặt phải xiêu lòng. Khí chất của cô so với
Aly và cô gái vừa chết lúc khiêu vũ, thiếu hẳn cái vẻ che đậy giả dối, hơn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.