HẸN ƯỚC NƠI THIÊN ĐƯỜNG - Trang 182

khởi, nghĩ rằng Lâm Tinh không biết chuyện say rượu đêm hôm trước,
khoác lác với Lâm Tinh, biến việc anh ta bị đánh thành chuyện anh ta đánh
người, nhằm giải thích vết thương trên trán.

Lâm Tinh không muốn vạch mặt nói dối của anh ta, chỉ hỏi: “Aly và Hân đi
đâu?”

Văn Khánh trả lời: “Các cô ấy à, đi rồi, không ở Bắc Kinh nữa.”

Lâm Tinh hỏi: “Đi đâu?”

Văn Khánh trả lời: “Không biết, có thể đi miền nam, vùng duyên hải miền
nam cởi mở hơn ở đây, tiền cũng dễ kiếm.”

Lâm Tinh nghĩ rằng Văn Khánh nói đùa: “Vậy anh ở đây làm gì?”

Anh ta thẳng thắn: “Aly đồng ý cho tôi ở đây, giúp cô ấy trông nhà. Cũng
may, tôi đang không có chỗ ở.”

Lâm Tinh cau mày, càng nghe càng bực mình: “Aly đồng ý, tôi không đồng
ý, đây là nhà của tôi.”

Văn Khánh cười nhạt: “Em đã cho mấy cô kia thuê rồi cơ mà, các cô ấy
chồng đủ tiền thuê một năm, chưa hết hạn. Em đã học Luật hợp đồng rồi
chứ? Luật hợp đồng mới vừa được ban hành, có cần tôi mua cho em một
cuốn không?”

Lâm Tinh ngớ ra, lúc này mới trắng mắt nhìn: “Anh nói thật hay đùa đấy?
Tôi không có tâm trạng nào nói đùa với anh đâu.”

Văn Khánh ngồi trên sofa ăn táo, rất thoải mái vắt chân chữ ngũ, lắc lư thân
mình, nói: “Chúng ta bây giờ không còn quan hệ, tôi đùa em làm gì.”

Lâm Tinh tìm thấy cái túi xách của mình trên mặt bàn. Cô không muốn
ngồi lại thêm nữa. Giọng điệu của Văn Khánh làm cô rất ghét. Cô mở cửa,
nói: “Bao giờ Aly và Hân về bảo các cô ấy gọi điện cho tôi. Trong hợp
đồng có điều khoản không được chuyển nhượng cho người khác đấy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.