HẸN ƯỚC NƠI THIÊN ĐƯỜNG - Trang 194

13

Ông Ngô Trường Thiên từ Cát Hải lên Bắc Kinh trưa hôm qua. Ông đem
theo toàn bộ tư liệu phân tích về quyền sở hữu tài sản của tập đoàn Trường
Thiên và phương án phân định cụ thể về quan hệ quyền sở hữu khối tài sản
này. Phương án đã được thảo luận, điều chỉnh nhiều lần trong mấy tháng
qua, cuối cùng có thể trình cơ quan chủ quản để thẩm tra, xem xét. Trước
khi trình thẩm tra, ông Thiên nghĩ, nên đưa lên Bắc Kinh để ông Mai Khởi
Lương đang học ở Trường Đảng xem.

Xuống máy bay, ông bảo người cùng đi đưa phương án này từ sân bay
thẳng đến Trường Đảng, một mình ông về Công ty. Suốt cả buổi chiều ông
ở trong văn phòng tập đoàn Trường Thiên tại Bắc Kinh để xử lý hồ sơ, văn
kiện, nghe mấy vị chủ chốt của Công ty tại Bắc Kinh báo cáo. Nghe báo
cáo xong, người thư ký vào hỏi ông có nhận một cú điện thoại không rõ
người gọi không. Theo thông lệ, ông Thiên không nhận những cú điện
thoại không rõ tên người gọi. Ông vẫn không ngước lên, nói: “Bảo với họ,
tôi không có nhà.” Người thư ký ra, hai phút sau lại vào, báo cáo lại có điện
thoại, nghe giọng nói hình như vẫn là người gọi vừa rồi, bảo có việc khẩn
cấp, nhất định phải nói chuyện với ông.

Ông Thiên cau mày, nói: “Anh ghi lại tên người ấy, bảo tôi lúc này không
có nhà.” Người thư ký nói: “Người ấy vừa xưng tên, tên là Hân.”

Ông kêu lên một tiếng, tưởng như vừa gặp ma, chợt ngồi ngây ra.

Hân? Trước mặt ông hiện lên khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt khép hờ, ướt lướt
thướt. Đầu óc ông rất nhanh chóng quyết định có nhận cú điện thoại này
không. Tất nhiên đấy là cú điện phải nhận, nhưng cái tên Hân đã in vào đầu
óc người thư ký mà không sao gỡ ra nổi. Nếu như ông nhận, một khi
chuyện kia bị bại lộ, người thư ký sẽ trở thành nhân chứng bất lợi. Ông chỉ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.