HẸN ƯỚC NƠI THIÊN ĐƯỜNG - Trang 195

nghĩ trong giây lát, rồi tỏ thái độ không quen biết người kia và giữ nguyên
mệnh lệnh.

“Bảo tôi không có nhà. Sau này, tất cả những cú điện tôi không nhận, các
anh phải ghi lại số điện của họ.”

Ông cố tình không nhắc người thư ký ghi lại số điện của người có tên Hân,
đề phòng tạo ấn tượng cho người thư ký. Thư ký vừa ra, ông bấm điện
thoại gọi ông Tường ông Công đến ngay văn phòng. Trước khi họ đến,
người thư ký đưa vào mấy số điện thoại anh ta vừa ghi lại, để lên bàn làm
việc của ông. Người thư ký vừa quay ra ông cầm lên xem, trên đó có tên
Hân, để lại số máy nhắn tin. Vừa trông thấy chữ “Hân”, ông đã rùng mình,
mồ hôi đẫm trán.

Ông Tường và ông Công đến, họ vừa bước vào cái văn phòng rộng lớn đã
trông thấy ngay bộ mặt tái nhợt của ông Thiên. Ông Công hỏi: “Thưa anh,
anh khó ở ạ?” Ông Thiên không trả lời, ra hiệu cho họ đóng cửa, sau đấy
nói thẳng:

“Vừa rồi có người gọi điện cho tôi, tự xưng là Hân.”

Câu nói làm cho ông Tường và ông Công cùng sững sờ, định ngồi nhưng
rồi vẫn đứng trơ ra. Ông Tường sợ tai vách mạch rừng, liền hạ thấp giọng:

“Người ấy muốn gì ạ?”

Ông Thiên nói: “Tôi không nhận điện. Anh ta để số máy nhắn tin lại.”

Ông Thiên đưa số máy cho hai người. Ông Tường và ông Công nhìn nhau,
không ai biết đã có chuyện gì, đồng thời ai cũng biết sẽ có chuyện gì.

Ông Tường nói: “Có cần gọi cho anh ta để biết đấy là ai không?”

Ông Thiên gật đầu. Ông Công rất sốt ruột cầm ngay cái máy điện thoại ở
bàn lên, ông Tường giữ lại: “Anh đừng gọi máy này.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.