HẸN ƯỚC NƠI THIÊN ĐƯỜNG - Trang 212

hiện sự yêu thích chung của cả hai và cũng cho phép có sự hứng thú của
từng người. Hơn nữa, lúc này chỉ cần một mình Ngô Hiểu vui, còn cô thì
thế nào cũng được.

Nhìn Ngô Hiểu treo lại tấm hình bảo bối vừa gỡ ở phòng khách vào nhà vệ
sinh, Lâm Tinh không phản đối. Cô đứng ở cửa phòng vệ sinh thông báo
với anh, chuyện sáng nay gặp bố. “Em với bố nói chuyện rất thân tình. Lần
này bố không nói gì đến chuyện chúng ta, bố còn hỏi thăm bệnh tình của
em.” Lâm Tinh nói: “Em thấy không khí lúc ấy rất tốt, nên em nói với bố
chúng ta đã cưới nhau.”

“Cái gì? Em nói với bố rồi à?”

Ngô Hiểu lập tức từ trong nhà vệ sinh ra, chừng như cảm thấy bất ngờ.
Lâm Tinh nhìn vẻ mặt hốt hoảng không yên của anh, chợt thấy kỳ lạ: “Em
nói rồi, chả nhẽ anh giấu suốt đời à?”

Ngô Hiểu rất bức xúc, hỏi: “Bố có nói gì không?”

“Không nói gì, sau đấy bố về.”

“Bố không giận chứ?”

“Không. Em cảm thấy không. Bố không nói gì, hình như chỉ gật đầu.”

Ngô Hiểu sững sờ, không nói gì nữa, nhưng xem ra trong lòng vẫn phân
vân. Biểu hiện ấy của anh khiến Lâm Tinh không vui. Cô nghĩ, lúc anh nói
đến cưới rất dứt khoát, không có gì phải suy tính.

Có thể vì muốn để chứng minh, sau khi lên giường, tắt đèn, cô chủ động
dịu dàng với anh. Cô muốn Ngô Hiểu đòi hỏi. Nhưng Ngô Hiểu nói: “Hôm
nay anh hơi mệt.” Lâm Tinh làm bộ bực mình: “Bây giờ những lúc anh
không mệt cũng rất ít yêu em. Hôm qua là đêm tân hôn anh cũng không
chủ động.” Ngô Hiểu lôi cô vào lòng, nói: “Em có bệnh, không được mệt
cơ mà.” Tiếp theo, anh đòi hỏi, trong cảm giác của cô, anh vẫn rất nồng
nàn, rất tận tình tận hứng. Xong việc, cô vẫn hỏi anh như mọi khi: Có dễ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.