HẸN ƯỚC NƠI THIÊN ĐƯỜNG - Trang 213

chịu không anh? Anh nói: Dễ chịu. Dễ chịu thật hay giả vờ? Dễ chịu thật.
Câu trả lời như của học sinh tiểu học trả lời trên lớp, khiến người khác phải
đau lòng. Anh giống như hôm nào đánh nhau ngoài phố, hai con người
hoàn toàn khác nhau.

Sáng hôm sau Ngô Hiểu đưa Lâm Tinh đi lọc máu. Lúc cô lọc máu, anh ra
ngoài gọi điện cho bố, chính thức thông báo anh đã làm lễ cưới. Buổi trưa,
hai người từ bệnh viện ra, Lâm Tinh rất nhạy cảm nhận thấy vẻ không vui
của Ngô Hiểu, liền hỏi bố nói thế nào, thái độ của bố ra sao. Ngô Hiểu
không vui, im lặng một lúc rồi nhìn xa xa, nói:

“Có thể chúng ta không nên cưới giấu bố như thế. Bố sinh ra anh, nuôi
nấng anh hai mươi hai năm, chúng ta làm bố buồn.”

Ngô Hiểu thay đổi thái độ khiến Lâm Tinh không chịu nổi. Cô rất nghi ngờ
và thấy tủi thân, bực tức đứng lên.

“Anh Hiểu, có phải anh hối hận, hối hận vì đã lấy em?”

Ngô Hiểu đứng lại, quay nhìn Lâm Tinh, cau mày nói: “Em đừng gây thêm
phiền toái cho anh, được không? Đi!” Lâm Tinh cố nén nước mắt, nói:
“Nếu anh hối hận, chúng ta có thể ly hôn. Bây giờ đi ngay. Tự do kết hôn
cũng tự do ly hôn.”

Ngô Hiểu nói: “Em lại thế rồi!”

Nước mắt Lâm Tinh trào ra, cô giơ hai tay, bỗng nức nở không thành tiếng:
“Em biết, em biết, anh Hiểu. Em biết em ốm đau, bệnh tật, tiền chữa bệnh
cũng không có, nếu xa anh em sẽ chết. Cho nên, cho nên, anh lấy em là để
chữa bệnh cho em, em rất cảm kích! Anh Hiểu, anh làm cho em biết hạnh
phúc là gì, biết yêu là gì, biết nhà là thế nào. Em biết và đã được trải qua,
đã được hưởng thụ! Có thể, bây giờ anh có thể bỏ em! Em không oán hận
anh, càng không ỷ lại vào anh, sẽ không bao giờ, không bao giờ quên ân
tình của anh...” Lúc đầu là trút giận, một thứ buồn đau, bực tức, sau rồi, bất
giác biến thành những lời thổ lộ tâm can. Ngô Hiểu đứng lặng im, không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.