HẸN ƯỚC NƠI THIÊN ĐƯỜNG - Trang 222

“Tôi không nhớ.”

“Cô ấy về lúc nào?”

“Hình như... chín giờ tôi lên đi nghỉ, có thể họ về ngay lúc đó. Thế nào, cô
gái này có chuyện gì không?”

Ông Thiên cảm thấy nếu mình không hỏi ngược lại, hình như có gì đó
không hợp lý. Viên cảnh sát lớn tuổi không giấu giếm: “Cô ấy chết rồi.”

Ông Thiên làm ra vẻ giật mình “Hả? Chết rồi à?”

Viên cảnh sát nói: “Xác của cô ta được phát hiện ở một khúc sông giáp giới
tỉnh Hà Bắc, những người đánh cá vớt lên. Đầu có một vết thương, chúng
tôi nghi ngờ cô ta bị giết.”

Ông Thiên gật gật đầu, bỗng nhếch mép cười, hỏi: “Thế nào... phải chăng
tôi cũng là nghi can?”

Viên cảnh sát lớn tuổi cười cười: “Không không, theo thời gian cái đồng hồ
của cô ta dừng lại. Có thể cô ta chết lúc chín giờ bốn mươi lăm phút, sau
khi dự sinh nhật của anh. Nhưng theo anh vừa nói, cô ta đã rời khỏi nhà
anh.”

Ông Thiên như nhớ lại: “Ừ, khoảng chín giờ bốn mươi lăm phút tôi nói
chuyện với con dâu tôi. Nó đến lúc chín rưỡi, mười giờ thì ra về.”

Viên cảnh sát hỏi: “Con dâu của anh... tên là gì nhỉ?”

Ông Thiên nói tên Lâm Tinh và nơi cô làm việc. Ông để ý đến viên cảnh
sát trẻ luôn luôn ngước mặt. Lúc này ánh mắt anh ta bỗng bỗng long lanh,
hỏi một câu:

“Bác bằng cách nào mời cô gái này đến nhà khiêu vũ? Trước đấy bác có
quen cô ấy không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.