HẸN ƯỚC NƠI THIÊN ĐƯỜNG - Trang 229

Ông Tường, ông Công đều bất ngờ: “Cưới chưa? Lấy cậu Hiểu à?” Tất
nhiên hai người không khổ tâm và không biết phải làm gì hơn như ông
Thiên. Vào lúc này, đối với họ quả là một tin vui.

Ông Thiên lạnh lùng gật đầu: “Ừ, hai người kết hôn cách đây vài hôm.”

Ông Công với vẻ thích thú: “Thế thì tốt rồi.”

Ông Tường bình tĩnh hơn: “Anh với cô ấy bàn chuyện này rồi à? Cô ấy
đồng ý làm chứng cho chúng ta không?”

Ông Thiên nói: “Tôi nói với cô ấy hôm qua, hôm nay tôi không nói gì
thêm. Tiếp theo, để Hiểu nói chuyện với vợ. Chờ xem Hiểu nói thế nào, tôi
sẽ tìm cô ấy để nói chuyện một lần nữa. Thật ra, bảo cô ấy chứng minh
cũng đơn giản. Hôm ấy rất muộn cô ấy đến ngồi chừng mười lăm phút, bảo
cô ấy nói ngồi nửa tiếng là đủ. Chẳng phải là chuyện khó khăn gì cho cô
ấy.”

Ông Công rất yên tâm: “Vậy, cô ấy đã là con dâu. Nếu không vì anh Thiên
cũng vì cậu Hiểu, mà cũng vì chính cô ấy.”

Ông Tường không quen biết Lâm Tinh như ông Công, cho nên không yên
tâm lắm: “Nghe nói cô ấy tốt nghiệp đại học, lại là một phóng viên, người
làm công tác khoa học xã hội làm cái việc này... Nói thế nào nhỉ, làm cái
việc ngụy chứng, liệu có trở ngại tâm lý không?”

Điều ông Tường lo lắng không phải không có cơ sở. Ông Thiên không thể
không vì ông ta, cũng là vì mình, làm một cuộc phân tích, suy luận: “Tôi
không nói cô ta làm chứng giả, nói như vậy sẽ tạo nên sức ép lớn về mặt
luật pháp và lương tâm con người. Tôi chỉ nói lúc ấy tôi đang nghỉ ngơi,
mọi người đã giải tán. Đấy là sự thật, nhưng trừ chúng ta ra, không còn ai
làm chứng. Cô ấy đến vào lúc ấy, chỉ cần cô ấy nói đã ở đây trong bao lâu
cũng đủ làm chứng rồi. Với lại, anh Tường, phương thức hành vi thực tế
của người Trung Quốc chúng ta, anh đọc sách Tây nhiều nhưng không hiểu
bằng anh Công. Người Trung Quốc đều lấy bản thân làm trung tâm. Quan

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.