HẸN ƯỚC NƠI THIÊN ĐƯỜNG - Trang 232

Đối phương cười như hiểu lòng nhau: “Chuẩn bị sẵn tiền, ngày mai tôi sẽ
gọi điện lại.”

Trong máy không còn tiếng nói, chờ hồi lâu ông Thiên mới biết đối phương
đã cúp máy. Ông từ từ đóng máy, nhìn ông Tường, lại nhìn ông Công, ba
người không biết nói gì.

Trầm mặc hồi lâu, nhưng rồi ông Tường lên tiếng trước: “Cái thằng này,
không còn cách nào nói chuyện với hắn, không thể tin nổi. Hôm qua cho ba
triệu, hôm nay đòi thêm năm triệu. Cho năm triệu, ngày kia sẽ đòi mười
triệu.”

Ông Công phụ họa: “Anh Tường nói đúng lắm.”

Ông Thiên chậm rãi ngồi xuống, miệng ngậm điếu thuốc quên châm lửa.
Ông Công bật lửa, nhưng ông lấy điếu thuốc xuống, nói: “Anh Công, ngày
mai anh lấy nốt năm triệu ra cho tôi.”

Ông Tường tỏ ra lo lắng sợ hãi: “Anh Thiên, không thể làm thế.”

Với sự quyết đoán không thể nghi ngờ và quyền uy không thể phủ nhận,
ông Thiên nói: “Hắn hết lần này đến lần khác đòi tiền là bởi chúng ta chưa
gặp mặt hắn, hắn chưa lộ mặt nên dám tố chúng ta. Lúc này chúng ta phải
nắm lấy cơ hội, phải gặp mặt hắn, phải biết hắn là ai. Nếu không, chúng ta
mãi mãi bị hắn khống chế, sau này sẽ đòi cả Tập đoàn Trường Thiên, chúng
ta cũng phải cho.”

Ông Tường không nói gì, ông Thiên quay sang nhìn ông Công, nói: “Anh
Công, anh làm việc với tôi hơn hai chục năm nay rồi nhỉ? Hai chục năm
anh lập rất nhiều công trạng. Bây giờ tôi là người già nhất trong ba chúng
ta, số phận buộc chặt vào cậu con trai. Vừa rồi tôi nói, văn hóa truyền thống
của Trung Quốc là nhân luận. Về cơ bản có năm điều. ngoài quân thần, phụ
tử, phu thê, huynh đệ, còn một nữa là bạn bè. Người Trung Quốc chúng ta
có nhiều việc trên không nói với cha mẹ, dưới không nói với vợ con, chỉ
nói với bạn bè, cho nên mình chỉ nên biết mình. Anh Công, tôi với anh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.