HẸN ƯỚC NƠI THIÊN ĐƯỜNG - Trang 295

Lâm Tinh hồi lâu không trả lời, mãi mới nói được một câu: “Nói gì?”

Ánh mắt viên cảnh sát vẫn rất bình tĩnh: “Cô Aly tống tiền ai?”

Lâm Tinh nói: “Đấy cũng là điều mà tôi muốn hỏi anh Khánh.”

Viên cảnh sát đổi sang vấn đề khác: “Vậy hung thủ, cô có thể nhớ được gì
không?”

Sau một lúc do dự, cô nói: “... Một chiếc nhẫn lớn. Hắn đeo một chiếc nhẫn
rất to.”

Viên cảnh sát lớn nói: “Buổi sáng hôm Lưu Văn Khánh chết, anh ta gọi
điện cho anh trai. Anh ta bảo anh ta đánh bạc với một tỉ phú, kết quả anh ta
thắng. Anh ta bảo sẽ trả nợ cho anh trai. Anh ta có nói với cô như vậy
không?”

Lâm Tinh không còn đường lui, đành gật đầu: “Có nói.”

“Tôi nghĩ, cô biết tỉ phú bị thua kia là ai.”

Lâm Tinh im lặng, cúi đầu nhìn làn nước xanh, nhìn lớp bèo trong gió, rồi
lắc đầu, tránh ánh mắt viên cảnh sát chừng như đã nhìn thấy tất cả, nói:

“Không!”

Viên cảnh sát lớn tuổi nhìn cô hồi lâu, thở dài, nói: “Cô Tinh, cô mới hơn
hai mươi tuổi. Tôi sống hơn cô ba chục năm trời, cần nói với cô một câu, ai
cũng có niềm riêng tư, việc gì lợi cho mình, việc gì không lợi cho mình, ai
cũng biết suy tính. Nhưng suy tính không phải không có giới hạn, không
phải cái gì có lợi cho mình cũng nhất định phải làm. Tôi biết các bạn trẻ
bây giờ không coi trọng lắm nguyên tắc phải trái, mà coi trọng cảm giác cá
nhân. Tất cả đều theo cảm giác. Nhưng cái trò cảm giác không ai giống ai.
Cùng một sự việc anh cảm giác thế này, người khác lại không như thế, hoàn
toàn tùy từng người. Nhưng đối với một xã hội, một con người, làm việc gì
cũng phải có tiêu chuẩn. Tôi không biết trong cảm giác của cô có còn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.