HẸN ƯỚC NƠI THIÊN ĐƯỜNG - Trang 315

nhân viên cảnh sát chưa hề gặp mặt với đầy đủ súng ống ập vào nhà.

Cảnh sát hỏi Ngô Hiểu mặt đầy nước mắt: “Có phải anh tên là Ngô Hiểu?”

Ngô Hiểu không trả lời, chỉ trố mắt nhìn họ.

Cảnh sát không hỏi nữa, tuyên bố: “Chúng tôi tạm giữ anh.”

Tai Lâm Tinh ù lên, tưởng chừng không còn đứng vững. Cô hỏi: “Tại sao,
tại sao các người bắt anh ấy? Anh ấy có tội gì?”

Cô bị cảnh sát chặn lại ở góc nhà, trông thấy họ mở tờ giấy tạm giữ trên
mặt bàn cho Ngô Hiểu ký tên và điểm chỉ. Cô hoảng hốt hỏi: “Anh Hiểu,
cuối cùng anh đã làm gì? Tại sao họ lại bắt anh?” Ngô Hiểu không để ý đến
cô. Anh cúi xuống ký tên và điểm chỉ như một cái máy. Cô vùng chạy tới
ngăn anh lại: “Anh Hiểu, anh không được tùy tiện ký tên!” Cảnh sát giữ lại,
quát to: “Chúng tôi đang thi hành công vụ, đề nghị cô hợp tác. Ngăn cản
người thi hành công vụ là phạm pháp, cô biết không?”

Mắt cô mở to, nhìn cảnh sát đưa Ngô Hiểu đi. Cô muốn đi theo nhưng bị
cảnh sát ngăn lại. Cô hỏi: “Các người đem anh ấy đi đâu?” Không ai trả lời.
Nhìn Ngô Hiểu bị giải lên ô tô, cô gào to: “Anh Hiểu!” Ngô Hiểu không
quay đầu lại, cũng không để lại cho cô một ánh mắt, một câu nói.

Xe của cảnh sát đã đi. Những người đứng xem đều nhìn Lâm Tinh. Trong
ánh mắt của không biết bao nhiều người nhìn theo, cô chạy ra trạm điện
thoại công cộng, gọi cho nhân viên cảnh sát lớn tuổi mặc thường phục.
Viên cảnh sát lớn tuổi nghe thấy tiếng cô kêu cứu, ông bình tĩnh nói: “Mời
cô đến đây, chúng tôi có việc đang cần tìm cô.”

Lâm Tinh vẫy xe dọc đường, đi tìm người cảnh sát lớn tuổi mặc thường
phục. Đã có lần cô đến nơi viên cảnh sát lớn tuổi làm việc. Nơi ấy, hễ nói
lái xe taxi biết ngay. Cô gặp ông ta và người trợ lý trẻ tuổi trong phòng
khách. Thần thái của họ vẫn như mọi lần, người lớn tuổi hòa nhã thân mật,
người trẻ tuổi không nói cười.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.