HẸN ƯỚC NƠI THIÊN ĐƯỜNG - Trang 319

trước cái tên Ngô Trường Thiên trong cái Tập đoàn công ty này còn nổi
như cồn, không ai sánh kịp.

Bởi vậy cô nghĩ, về bản chất làm người, họ còn cô đơn hơn chính cô. Bởi
họ không thật lòng yêu ai, không cam tâm tình nguyện hy sinh cho ai. Cô
còn đầy đủ và may mắn hơn họ rất nhiều, bởi ít ra trong lòng còn có Ngô
Hiểu, còn có vui buồn giận dữ thật sự.

Cô đưa áo quần thay đổi vào cho Ngô Hiểu, đưa những thứ anh thích ăn,
đưa cả tiền. Trừ thức ăn, trại tạm giam đều đồng ý chuyển cho anh. Nhưng
lần thứ hai cô đến, cảnh sát trả lại nguyên bọc đồ cho cô, lý do rất đơn giản:
anh không nhận.

“Tại sao anh ấy không nhận?” Lâm Tinh hỏi.

“Chúng tôi không biết.” Cảnh sát trả lời.

“Anh ấy có biết đây là đồ của gia đình gửi cho không?”

“Chúng tôi nói rồi, anh ấy không nhận. Anh ấy bảo anh ấy không có nhà.
Cô là thế nào với anh ấy? Là chị hay là em gái?”

“Tôi là vợ.”

Cảnh sát nhìn cô từ đầu xuống chân, tỏ vẻ nghi ngờ về tuổi của cô: “Hai
người đã lấy nhau rồi à? Hay còn là bạn?”

Lâm Tinh không trả lời, ôm bọc quần áo về. Về đến nhà, cô vẫn ôm bọc
quần áo ấy, ngồi khóc. Lẽ nào anh vẫn còn giận, chưa tha thứ cho mình?
Đấy là điều Lâm Tinh sợ nhất, là đòn mạnh cô không thể chịu đựng nổi.

Tối hôm ấy cô sốt cao, mấy hôm nay không đi lọc máu, ăn uống thất
thường. Cô nằm trên giường, toàn thân đau nhức, lòng những mơ hồ nghĩ
rằng, mình sẽ chết. Nhưng cô vẫn không buông nổi Ngô Hiểu, dù thế nào
cũng phải sống để được một lần nữa trông thấy anh. Cô xuống giường, từng
bước xuống nhà, ngồi bên đường vẫy gọi taxi. Taxi không dám chở. Người

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.