HẸN ƯỚC NƠI THIÊN ĐƯỜNG - Trang 356

Lâm Tinh hỏi: “Ông đã viết thư chưa?”

Viên cảnh sát nói: “Tôi viết rồi, nhưng không biết gửi đi đâu. Thư của anh
ấy không để địa chỉ. Nhưng theo dấu bưu điện, thư gửi từ Thượng Hải.
Mấy hôm nữa tôi đi Thượng Hải, cô có cần tôi tìm giúp không?”

Lâm Tinh không dám tin, cô hỏi: “Tìm bằng cách nào?”

“Có thể nhờ Sở Công an Thượng Hải, tôi có nhiều người quen ở đấy lắm.”

Lâm Tinh không biết nói gì hơn, chỉ cúi đầu khom người: “Cảm ơn, cảm ơn
ông nhiều.”

Mỗi lần lọc máu Lâm Tinh đều ngủ, nhưng lần này thì không. Suốt năm
tiếng đồng hồ mắt cô cứ mở chong chong. Cô ân hận vừa rồi không đòi
xem lá thư của viên cảnh sát, có thể trong câu chữ cũng biết được tình hình
hiện tại của Ngô Hiểu. Lọc máu xong cô đi ngay, không biết Sở Công an có
chịu lấy thư ấy ra cho cô xem không, cũng không biết viên cảnh sát lớn tuổi
sáng nay đưa mẹ đi khám bệnh rồi về nhà hay đến cơ quan.

Chưa ra khỏi cổng bệnh viện, cô vô tình gặp bác sĩ Chủ nhiệm khoa tiết
niệu ở một chỗ rẽ. Ông đứng một nơi không xa Lâm Tinh, đang nói chuyện
với một người nào đó. Lâm Tinh đứng lại. Cô nhận ra người đang nói
chuyện với bác sĩ Chủ nhiệm khoa chính là người chơi dương cầm trong
ban nhạc Thiên Đường. Bác sĩ Chủ nhiệm đang giảng giải gì đó cho anh.
Người chơi dương cầm vừa nghe vừa gật đầu. Anh đứng quay mặt về phía
này nhưng không trông thấy Lâm Tinh. Lâm Tinh lại trông thấy rất rõ vẻ
mặt của anh. Không hiểu tại sao vẻ mặt anh lại làm Lâm Tinh bừng tỉnh.

Bác sĩ Chủ nhiệm và người chơi dương cầm bắt tay từ biệt. Bác sĩ Chủ
nhiệm quay lại, vừa ngước mắt thì trông thấy Lâm Tinh.

Bác sĩ Chủ nhiệm cười, chào cô, cái cười không tự nhiên: “Ồ, cô Tinh đấy
à, hôm nay đến phiên lọc máu nhỉ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.