HẸN ƯỚC NƠI THIÊN ĐƯỜNG - Trang 39

Chuyện lớn số một, chuyện lớn có liên quan đến tồn vong, lặng lẽ khởi
động vào những ngày rét nhất trong mùa đông cuối cùng của thế kỷ, ngay
trong thư phòng nho nhỏ của ông Thiên. Có thể tâm trạng bức xúc của ông
cũng là tâm trạng cuối thế kỷ. Trong lòng ông cảm thấy kì hạn của một thời
đại đến gần, rất muốn trước khi thế kỷ mới bắt đầu phải giải quyết xong
xuôi. Trong số những người hiểu ông, chỉ có ông Công không tham gia
nghiên cứu và hành động cụ thể. Ông ta làm tốt việc chăm lo đời sống, sắp
xếp xe cộ cho mọi người và chu tất sự vụ hành chính hậu cần, gồm việc
suốt cả chiều nay tìm kiếm Ngô Hiểu.

Gần chín giờ Ngô Hiểu mới xuất hiện ở quán bar nơi anh sẽ biểu diễn. Ông
Công đưa anh về biệt thự Kinh Tây, lúc ấy đêm đã khuya, đường phố đã
yên tĩnh. Từ đáy sâu lòng mình, ông Thiên rất yêu thương cậu con trai này,
tình thương ấy khó mà diễn tả bằng lời lẽ. Những lúc bận với việc giấy tờ,
ông bỗng nhớ đến con. Cậu con trai là đối tượng duy nhất để ông nhớ đến
gia đình, nhớ đến người vợ đã quá cố. Cho dù giữa cha và con không có
tiếng nói chung, khoảng cách trong đời sống thường ngày cũng cách xa.

Ngô Hiểu nằm trên giường. Cái giường và căn phòng rất sạch sẽ. Tuy ông
Thiên không cho chị giúp việc thu xếp căn phòng của con trai, nhưng căn
phòng này cũng như áo quần anh mặc trên người luôn luôn gọn gàng, sạch
sẽ. Nếp sống chỉn chu này khác hẳn với thứ âm nhạc và thói quen đang
thịnh hành. Thấy bố vào, anh ngồi dậy, vẻ mặt vẫn không thay đổi. Ông
Thiên định gọi con vào phòng khách, nhưng do dự giây lát, rồi thôi. Ông để
hộp nhạc cụ của Ngô Hiểu sang một bên, ngồi xuống sofa. “Con vẫn ở ban
nhạc ấy à?” Ông hỏi.

“Vâng.” Ngô Hiểu cầm chai nước khoáng trên cái tủ để đầu giường, ngửa
cổ lên uống.

“Việc quay MTV đã có tài trợ chưa?”

“Đang tìm ạ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.