HẸN ƯỚC NƠI THIÊN ĐƯỜNG - Trang 45

Văn Khánh thật sự hồ đồ hay giả vờ hồ đồ. Cô nhìn anh ta bằng ánh mắt
lạnh lùng, bực tức nói:

“Xin lỗi, ngày mai em phải đi Cát Hải, không thể đi với anh.”

“Đi công tác? Thật không? Giúp anh một hôm, không được hay sao?”

“Anh nhìn vé tàu của em đây.”

Văn Khánh bối rối: “Anh giúp em trả vé tàu, em đi muộn một hôm sợ gì.
Ông Kim rất bận, ít khi rảnh rỗi. Hơn nữa anh đã nhận lời với ông ấy rồi.
Quan hệ với những người như ông này, tín nhiệm là số một...”

Lâm Tinh không nén nổi: “Cái nhà ông Kim ấy, cái đồ Tổng giám đốc chó
chết, anh nói với ông ấy, em có bạn trai rồi.” Thấy Văn Khánh định nói gì
đấy, cô liền to tiếng cắt ngang: “Không phải là anh!”

Nói đến bạn trai, cuối cùng Văn Khánh tỏ ra phẫn nộ: “Phải rồi, anh chưa
hỏi em, tối hôm qua em định làm cái trò gì? Hả? Cái thằng ranh con kia
làm nghề ngỗng gì? Hả? Không phải là điếm đực em nhặt được ở đường
phố chứ?”

Anh ta nói thật khó nghe. Cuộc cãi vã được nâng cấp: “Tại sao anh nói toàn
những lời không biết ngượng như thế?”

“Tôi thế đấy! Hôm qua trước mặt bao nhiêu người, cô làm tôi chẳng còn
mặt mũi nào. Cô đưa cái thằng trẻ ranh đến. Trước mặt thiên hạ, cô tỏ ra
nồng nhiệt với hắn, cô không ngượng mặt à?”

Lâm Tinh run lên, cố kiềm chế, ra mở cửa. Văn Khánh cũng kiềm chế,
không to tiếng nữa. Anh ta hầm hầm bước ra, trước khi bỏ đi không quên
nói thêm: “Tôi cho cô thời gian, cứ nghĩ kỹ đi. Cô với hắn định làm trò gì!”

Lâm Tinh đóng sập cửa lại ngay sau lưng anh ta.

Phòng khách yên tĩnh trở lại, Aly và Hân thăm dò, lần lượt từ phòng mình
bước ra, giả bộ sợ hãi: “Hai bạn sao thế? Anh ta với đằng ấy sao mà gay gắt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.